Chương trước
Chương sau
Ngô Bình lập tức đổi ý rồi nói to: “Thái tử điện hạ, anh đã trúng một chất kỳ độc, nếu giờ không giải độc thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”

Nghe thấy thế, các quan lại đều tỏ vẻ kinh ngạc, họ không ngờ thái tử bị trúng độc.

Thái tử hoảng hốt nói: “Tôi vẫn khỏe, anh đừng nói bậy”.

Ngô Bình điểm vào ngực y rồi chộp tay một cái, sau đó đã bắt được một chất độc hình người trên đỉnh đầu thái tử. Chất độc dạng khí này có linh tính, nó đang liều mình vùng vẫy.

Ngô Bình giơ chất độc cho hoàng đế và các quan lại xem rồi nói: “Mời các vị nhìn xem, đây là chất độc trong người thái tử, nhưng đã được tôi loại bỏ. Song, vị thái tử mà chúng ta đang thấy đây hình như là giả mạo”.

Mọi người đều ồ lên, thái tử này là giả ư?

Ngũ hoàng tử biến sắc mặt, thấy sự việc đang phát triển theo hướng ngược lại thì nghiêm giọng nói: “Người đâu, đây là phản tặc, mau bắt lại!”

Uỳnh!

Ngô Bình mặc ngay áo giáp của Thiên Thi hỗn độn vào, trên đó có phù văn hai màu tím xanh. Anh vừa mặc lên thì khí tức bức trời đã lan ra. Khí tức này chỉ cường giả tầng thứ chín, thứ mười mới có được.

Ngũ hoàng tử kinh hãi, đám thuộc hạ nhận lệnh cũng đứng im, vì cử động thì sẽ chết.

Ngô Bình giơ tay ấn vài cái vào người thái tử, gương mặt của hắn đã có sự thay đổi, sau đó đã biến thành một người mà không ai quen biết.

Có một vị quan lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai? Thái tử đâu?”

Ngô Bình chỉ vào Ngũ hoàng tử rồi nói: “Chuyện này chắc phải hỏi Ngũ hoàng tử đây, vụ ám sát ban nãy cũng là trò của anh ta”.

Ngũ hoàng tử này dám tính kế anh, vậy thì anh cũng không cần khách sáo nữa mà vạch trần anh ta luôn.

Ngũ hoàng tử tức tối nói: “Ăn nói hàm hồ!”

Ngô Bình: “Có hàm hồ hay không thì dễ kiểm tra thôi”.

Anh chộp tay một cái, thích khách kia đã bị một luồng sức mạnh cuốn tới đây. Gã đang định phản kháng nhưng ý thức đã trở nên mơ hồ.

Ngô Bình hỏi: “Là ai sai người ám sát Ngũ hoàng tử?”

Thích khách lẩm bẩm: “Là Ngũ hoàng tử bảo tôi diễn kịch”.

“Vậy không phải thái tử sai ngươi hả?”

“Đúng thế”, thích khách đáp.

Mọi người lập tức bàn tán xôn xao, hoàng đế cũng phải thở dài nói: “Người đâu, lôi tên thích khách này xuống chém đầu cho tai”

Sau đó, ông ấy hỏi Ngô Bình: “Cậu là ai?”

Ngô Bình: “Trong đầu hoàng thượng chäc cũng biết lời tôi nói là thật”.

Sau đó, anh quan sát hoàng đế một lát rồi nói: “Với lại, tôi có thể chữa khỏi bệnh cho bệ hạ”.

Hoàng đế run lên hỏi: “Cậu chữa được ư?”

Ngô Bình: “Vấn đề của bệ hạ thật ra là đan . Năm xưa, người đã uống quá nhiều đan dược với mong muốn là tăng tu vi và thực lực. Có đúng không ạ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.