Chương trước
Chương sau
Ngô Bình đếm thì thấy có 13 tu sĩ như thế. Anh không quấy rầy họ mà đi tới cạnh ao nước, sau đó nhìn chăm chú vào chất dịch bên dưới rồi lẩm bẩm: “Đây là gì nhỉ?”

Mặt chất dịch trông nhẫn bóng có thể soi gương được. Đột nhiên hình ảnh phản chiếu dưới ao của anh động đậy, dịch thể ngoi lên rồi tạo thành dáng vẻ của Ngô Bình, sau đó cười với anh.

Ngô Bình giật bắn mình rồi vội vàng lùi lại. Song, dịch thể hình người kia cũng đã rời khỏi ao nước rồi từng bước tiến gần về phía anh.

Ngô Bình híp mắt lại rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy kết cấu trong thứ này đang liên tục biến hoá, nó nhanh chóng biến thành dáng vẻ của anh.

Thoạt nhìn thì làn da của nó đã giống anh lảm rồi, Ngô Bình lập tức thi triển Áo thuật, tung một quyền vào thứ đó.

Phập!

Sau quyền đó, thứ kia đã lùi lại, ngực xuất hiện một vết thương. Nhưng ngực của Ngô Bình cũng đau nhói, anh cúi đầu nhìn xuống thì thấy mình cũng đã bị thương.

“Thuật thế thân đáng sợ thật!”, Ngô Bình cười khẩy, sau đó nhanh chóng thi triển thuật ăn mòn mới học được, sau đó chạm tay lên vai thứ kia.

Ngay sau đó, chất dịch bắt đầu bị ăn mòn, lực sinh mệnh của nó cũng liên tục truyền vào người Ngô Bình. Nhưng thật ra, lực sinh mệnh của anh cũng bị rút mất một phần. May mà anh lấy lại được nhiều hơn từ thứ kia nên tính ra không bị mất gì.

Ngược lại, vật chất của thứ kia liên tục bị bào mòn. Nó cầm cự được 15 phút thì đã thu nhỏ lại một nửa, sau đó như cảm thấy có gì đó là lạ nên đã rút lui.

Ngô Bình không cho nó cơ hội, mà thi triển Tù Thiên Chú Trận ngay. Chân phải anh giậm xuống đất, mặt đất như sống lại rồi bao vây lấy dịch thể kia.

Chú trận này cũng rất quỷ dị, nó không chỉ có thể nhốt được thứ kia, mà còn có thể hấp thu sức mạnh của nó để cường hoá cho đại trận. Cứ thế, thứ kia nhanh chóng không trụ được và bị rút cạn sức lực, sau đó biến thành một đống tro.

Lực sinh mệnh của thứ ấy rất kỳ lạ, nó rất bền và khó bị tiêu diệt.

Nhưng dù nó có mạnh đến nây thì cũng đã bị Ngô Bình hấp thu và trở thành một phần của anh. Hơn nữa, lực sinh mệnh này còn ẩn chứa mật mã gen tiến hoá, nó đang hướng dẫn cơ thể của anh tiến hoá mạnh mẽ hơn.

Sau đó, anh nhìn về phía những người đang tu luyện kia rồi không khỏi thấy gai sống lưng, chắc không phải họ đang tu luyện, mà là đã có trải nghiệm giống anh ban nấy. Song, họ không đánh bại được dịch thể kia, cuối cùng đã bị nó nuốt trọn.

Đúng lúc n ày, có một tu sĩ trong số đó chợt mở mắt, sau đó đi về phía ao nước. Mỗi bước đi của người này, máu thịt trên người đều biến thành tro bụi rồi rơi xuống, chờ hẳn đi tới cạnh ao nước thì cơ thể đã chuyển hoá thành trạng thái dịch thể do nhiều mạch lạc và huyệt khiếu tạo thành rồi. Cơ thể đó nhảy vào ao nước, sau đó hoà vào cùng dịch thể màu đen.

Ngô Bình đã hiểu ra, các vật chất dịch thể này chính là sinh mệnh của vô vàn tu sĩ tạo thành. Nhưng các sinh mệnh ngoại lai sẽ đều bị nó đồng hoá.

“Rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Anh lại đi tới cạnh ao nước, quả nhiên bên trong đã xuất hiện thêm một vật hình người và lại đi ra định ăn anh.


Muốn tu luyện được thì cần luyện hoá hết chất dịch màu đen mà anh đã hấp thu trước đó, đây là một thuật sinh mệnh đặc biệt có tên là Thiên Ma.

Ngô Bình hiểu ra rồi lẩm bẩm: “Ra Thiên Ma là thứ này”.

Sau đó, anh lại nhìn 12 tu sĩ kia. Họ đã bị đồng hoá rồi, thời gian trôi qua đã lâu, tinh hoa sinh mệnh của họ đã bị rút hết.

Anh thở dài một hơi, không để ý đến họ nữa mà bắt đầu tìm tòi trong động phủ. Ở đây không có gì, anh chỉ tìm thấy một cái nhãn Ma đạo màu đen trên một cái bàn đá thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.