Chương trước
Chương sau
Ngô Bình: “Ba nơi có gần nhau không?”

“Cũng không xa, cho nên nếu có ai dám đến cướp Động Thiên của ta thì đại ca ta sẽ đến giúp ngay”.

Nghe thấy vậy, Ngô Bình thờ ơ nói: “Thế thì đại ca của ngươi đang đến hả?”

Khỉ trắng: “Đúng vậy, nếu ngươi còn không đi thì đại ca ta sẽ đến ngay đó”.

Ngô Bình cười khẩy: “Ta vừa để lộ chút sơ hở, ngươi đã tấn công liền, có tin ta giết ngươi luôn không?”

Khỉ trắng sợ hãi nói: “Ngươi đừng làm vậy, chúng ta không có thâm thù cừu hận, có nhất thiết phải thế không?”

Ngô Bình: “Không muốn chết cũng được thôi, hãy nói cho ta biết đại ca của ngươi có điểm yếu gì không?”

Khỉ trắng tức giận nói: “Ta thà chết cũng không nói, thích giết thì ngươi giết đi!”

Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, con khỉ trắng này là một con hung thú nhưng lại rất có tình nghĩa, anh gật đầu nói: “Ngươi không nói thì thôi, ta chỉ tình cờ đi qua đây thôi, tạm biệt!”

Dứt lời, anh đang định bỏ đi thì chợt có một người đàn ông xuất hiện bên cạnh, người này có gương mặt quái gở, đôi mắt thì như mắt chim.

Người đàn ông nói: “Anh bạn nán lại đã”.

Nhìn thấy người đó, con khỉ trắng vui mừng g:

Người đàn ông này chính là con đại bàng cánh vàng, y cười nói: “Tam đệ, quả nhiên ta không nhìn nhầm đệ, đệ sống rất tình nghĩa, đúng là huynh đệ tốt của ta!”

Ngô Bình quan sát con đại bàng cánh vàng đã hoá thành người này rồi hỏi: “Anh gọi tôi lại để trả thù cho nó à?"

Con đại bàng bật cười nói: “Anh bạn hiểu lầm rồi, ban nãy anh đã tha cho tam đệ của tôi, cũng không ép đệ ấy nói chuyện mà đệ ấy không muốn nên tôi thấy anh là người trượng nghĩa”.

Ngô Bình: “Trượng nghĩa gì đâu, chỉ là tôi thấy nó có tình có nghĩa nên không muốn làm khó nó thôi”.

Đại bàng: “Anh bạn, tôi cảm nhận được khí tức nồng mùi dược liệu trên người anh, anh biết luyện đan à?”

Cảnh giới của con đại bàng này rất cao, nó đã là cường giả tầng thứ chín Đạo cảnh rồi, hơn nữa còn có khả năng nhạy bén bẩm sinh, vừa nhìn đã đoán Ngô Bình là một thầy luyện đan.

Ngô Bình cũng không giấu giếm: “Anh cũng tinh mắt đấy, tôi là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh”.

Đại bàng vô cùng kinh ngạc nói: “Không ngờ anh lại giỏi thế, thật vinh hạnh! Xin hỏi quý danh của anh?”

Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình”.

Đại bàng: “Thầy Ngô, tôi đang tu luyện công pháp vô thượng của loài chúng tôi, tên là Phượng Hoàng Thiên Kinh. Hiện giờ, tôi đang muốn đột phá lên thêm một cảnh giới nữa, nhưng dù có cố đến mấy cũng không thành công. Phượng Hoàng Thiên Kinh có viết về một loại đan dược tên là Phượng Hoàng Đan, nếu có nó thì khả năng cao là tôi có thể đột phá”.

Ngô Bình: “Anh định nhờ ta luyện đan cho à?”

Đại bàng cánh vàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi có thể giao. Thiên Thược của phúc địa cho anh”. Ngô Bình cũng từng nghe nói Động Thiên và phúc địa đều

có một chiếc chìa khoá tên là Thiên Thược. Nếu có nó thì có thể ra vào Động Thiên và phúc địa lúc nào cũng được.

Một khi hai nơi đó đóng lại thì trong bất xuất, ngoại bất nhập. Có thể nói phải có Thiên Thược thì mới thật sự là chủ của Động Thiên phúc địa.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.