Chương trước
Chương sau
Một giọng nói vang lên, sau đó lại có một tia sáng chiếu xuống rồi cuốn Ngô Bình đi mất.

Vài phút sau, Ngô Bình đã xuất hiện trên một lôi đài khổng lồ có đường kính vài trăm mét, xung quanh đều là mây, hình như trên các đám mây ấy có rất nhiều người đang ngồi quan sát.

Ngô Bình thấy rất ngạc nhiên, không hiểu sao có nhiều. người xem tỉ thí thết

Nhưng anh không biết là chỉ có người đứng trong tốp mười như anh mới thu hút nhiều người tới xem và cá cược.

Anh vừa xuất hiện, đã có một giọng nói vang lên bên tai: “Tiểu tử, đánh cho cẩn thận đấy, tôi cược cậu rồi. Nếu cậu đánh thắng người đứng thứ hai này thì tôi sẽ thưởng cho. cậu một tỷ tiền Đại Đạo”.

Một giọng nói khác: “Cậu bạn, lão phu cược cậu thẳng đấy nên đánh đấm cẩn thận vào. Cậu mà thẳng thì tôi sẽ chia cho cậu một phần tiền cược, hơn nữa còn tiếp tục cược cậu thẳng ở ván sau”.

Trong vài phút ngắn ngủi, đã có năm người thầm liên lạc với Ngô Bình và nói là cược anh thẳng.

Song, anh cũng nghe thấy một vài giọng nói khó chịu.

“Người qua vòng tuyển chọn thôi mà dám khiêu chiến người đứng thứ hai, đúng là chán sống rồi mài”

“Thật! Người thứ hai biết mình bị một tên mới qua vòng tuyển chọn khiêu chiến thì kiểu gì cũng giết tên này ngay. Không sau này ai cũng đòi khiêu chiến thì hắn sẽ phiền chết mất".

“Ha ha, như thế cũng hay, ít ra cũng khá thú vị!”

Rõ ràng những người này cố ý nói to cho Ngô Bình nghe thấy.

Ngô Bình chẳng thèm bận tâm đến mấy lời nói đó, anh đứng yên tại chỗ rồi chờ đối thủ xuất hiện.

Khoảng năm phút sau, có một người đàn ông đáp từ trên cao xuống, hắn mặc một bộ đồ ngủ, tay đang cầm chén rượu, trên mặt còn vệt son của phụ nữ.

Rõ ràng trước đó, hắn đang hưởng thụ, nhưng người trên bảng có thể bị khiêu chiến bất cứ lúc nào nên hẳn buộc phải tới. Chính vì thế nên hắn đang nhăn nhó mặt mày, sau đó lườm Ngô Bình rồi nói: “Phá hỏng mộng đẹp của tôi, tôi sẽ cho cậu chết dần chết mòn, chuẩn bị hưởng thụ cảm giác đau đớn đi”.

Ngô Bình nhìn người đó thì thấy hän ở tầng thứ mười Thần Thông, đã trải qua đại thần kiếp, thân anh cũng đã trưởng thành và hóa thành dương thần.

Dương thần là mở đại đạo, điều kiện cần thiết để tiến vào Đạo cảnh, không có dương thần thì không thể đột phá Đạo cảnh được.

“Anh nghĩ nhiều rồi, hôm nay tôi sẽ giành vị trí trên bảng Tiểu Tiên của anh!”

Người kia tên là Trác Thanh Lân, hắn cười nói: “Cũng cứng miệng đấy, tôi thích!”

“Khiêu chiến bắt đầu!” Một giọng nói như tiếng chuông vang lên, sau đó Trác

Thanh Lân đã biến mất, chỉ còn một cơn gió thoảng thổi trên lôi đài.

Chưởng thứ nhất của anh va chạm với tay trái của Trác Thanh Lân, kết quả là cổ tay của hän đã gãy. Sau đó hắn trúng thêm một chưởng vào ngực và một đòn vào bụng.

Trác Thanh Lân năm vật ra đất như bùn nhão, mặt tái mét, toàn thân bất động.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Lẽ ra anh chưa đủ tư cách cho tôi khiêu chiến đâu, nhưng vì tôi có hai cơ hội, không muốn phí phần thưởng nên mới cho anh chút vinh hạnh thôi”.

Mọi người như chết lặng, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm rền.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.