Chương trước
Chương sau
Lão tổ: “Bảng Tiên chia làm hai cấp, cấp cao là bảng Đại Tiên, thấp hơn là bảng Tiểu Tiên. Ví dụ Tiên Giới Nguyên Sử. năm ở bảng Tiểu Tiên của khu Thanh Long nên có tên là bảng Thanh Long. Năm xưa, tôi đã khiêu chiến cao thủ đứng thứ 200 trên bảng này và đã đánh bại người đó, sau đã nhận được một phần thưởng. Phần thưởng đó giúp tôi có được một bộ công pháp và một món pháp khí, chính nhờ chúng mà Hà Thị mới trỗi dậy được. Cũng nhờ công pháp ấy mà tôi đã trở thành một trong mười đại cao thủ của Tiên Giới Nguyên Sử”.

Hà Tử Trần ngạc nhiên nói: “Mới đánh bại cao thủ đứng thứ 200 mà đã có thu hoạch vậy rồi, thế chắc phần thưởng trên bảng Đại Tiên phải khủng lắm ạ?”

Lão tổ: “Đương nhiên, nghe nói Tiên Giới Thái Ất có người tiến vào tốp 200 của bảng Đại Tiên xong thì chỉ vài chục năm sau, gia tộc của người này đã là một trong những thế lực đứng đầu của Tiên Giới này rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Lão tổ, sau khi vào đó là có thể khiêu chiến luôn ạ?”

Lão tổ: “Không, đầu tiên phải tham gia tuyển chọn đã, chúng ta phải so chiêu với các cao thủ thanh niên từ nhiều nơi. Vòng tuyển chọn này là ngẫu nhiên, 300 người một nhóm. Nếu cậu có thể tiến vào tốp mười thì có thể nhận được một cơ hội khiêu chiến tốp 300 trên bảng Tiểu Tiên. Khiêu chiến thành công thì lại nhận được một cơ hội khiêu chiến nữa cho đến khi thất bại thì thôi. Đương nhiên, sau khi thua thì không hẳn phải dừng lại, nhưng phải trờ thêm ba năm nữa mới được khiêu chiến tiếp”.

Ngô Bình: “Làm thế nào mới được khiêu chiến bảng Đại Tiên ạ?”

Lão tổ: “Chỉ khi hạ được tốp năm mươi của bảng Tiểu Tiên thì mới được khiêu khiến tốp 100 đến 300 của bảng Đại Tiên. Lần này, nếu khiêu chiến thành công thì sẽ được khiêu chiến tất cả cao thủ trên bảng”

Ngô Bình: “Chỉ tu sĩ Thiên Nguyên mới được vào Thiên Khuyết ạ?”

“Cũng không hẳn”, lão tổ nói: “Cứ mười năm Thiên Khuyết lại mở hết một lần, khi ấy người của Tiên Giới Nguyên Sử cũng được tham gia. Đương nhiên, họ vẫn sẽ phải thông qua vòng sơ tuyển cơ bản nhất nên không phải ai cũng có cơ hội”.

Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Ngô Bình muốn đi ngay lập tức, nhưng anh còn chút chuyện phải làm nên chưa thể gấp gáp.

Trong cuộc họp gia tộc hôm đó, Hà Chính Hạo đã chính thức trở thành gia chủ chính của Hà Thị.

Tối đó, Hà Chính Hạo mở tiệc chiêu đãi Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh. Vì là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh nên Ngô Bình rất được chào đón, có rất nhiều người đến mời rượu anh trong bữa tiệc, trong đó không thiếu các cô gái trẻ trung xinh đẹp. Rõ ràng họ cũng muốn thu hút Ngô Bình để được như Hà Tử Trần.

Mọi người đang dự tiệc thì có người vào báo tin và đưa gì đó cho Hà Chính Hạo. Hà Thị có hệ thống tình báo rất mạnh, Hà Chính Hạo giờ đã là gia chủ chính nên sẽ nhận được đủ tài nguyên tình báo.

Sau khi nhận được thông báo nàu, ông ấy cau mày nói: “Thương Tiên chết rồi”.

“Thương Tiên!”, Ngô Bình sững người, lẽ nào Thạch Trung Kiếm không đi cứu ông ấy sao?

Hà Tử Trần liếc nhìn tin tình báo xong thì thở dài một hơi, nói: “Thương Tiên bị người ta giết ở chỗ bế quan, hung thủ chưa chäc đã do Ma Kiếm Long Địch làm, vì ông ấy chết bởi một loại kiếm pháp nào đó”.

Ngô Bình: “Lẽ nào là Thạch Trung Kiếm ra tay?”

Ngô Bình không thể không nghi ngờ, vì chäc chẳn Thương Tiên sẽ bế quan trị thương ở một nơi vô cùng bí mật, Long Địch chưa chắc đã tìm được. Mà người biết nơi này chỉ có Phương Thanh Thanh và Thạch Trung Kiếm mà thôi.

Hà Tử Trần cười mỉa: “Tình báo còn nói Thạch Trung Kiếm đã đi tìm Long Địch để báo thù rồi, đúng là kế hay! Long Địch mà chết thì ông ta chính là ân nhân của hồ Vô Song, địa bàn của hồ này cũng thuộc về Thạch Thị luôn”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì tất cả đều là kế hoạch của Thạch Trung Kiếm!”

Hà Chính Hạo cười lạnh nói: “Thạch Trung Kiếm là một tên rất gian xảo, ông ta làm vậy cũng hết sức bình thường Bố chỉ không rõ tại sao Thương Tiên lại ngu ngơ mà đi nhờ Thạch Trung Kiếm giúp đỡ”.

Ngô Bình tìm thấy một bức thư trong tay cô ấy, anh mở ra thì có vài dòng chữ.

“Ngô công tử, chị Nguyệt. Thạch lão tặc đã giết bố em, giờ ông ta muốn mượn thân phận của em để chiếm địa bàn của nhà họ Phương ở hồ Vô Song. Em liều mạng chạy trốn nhưng đến đây rồi thì không gắng gượng được nữa. Dù có chết thì em cũng không để lão tặc đó được như ý”.

Đọc xong, Ngô Bình thở dài một hơi rồi lại đọc tiếp.

“Ngô công tử, tôi kiếm phổ mà tôi đưa cho Thạch lão tặc thật ra là giả. Bố tôi bảo chỉ khi Thạch Trung Kiếm thật lòng giúp chúng tôi thì mới đưa kiếm phổ thật cho ông ta. Giờ tôi để kiếm phổ cùng tín vật trong nhãn trữ đồ. Ngô công tử, anh nhận được nhẫn xong thì hãy đến hồ Vô Song ngay và nói cho nhà họ Thanh biết sự thật”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.