Chương trước
Chương sau
Ba người thấy không còn sớm nữa nên lập tức đi ngay đến địa bàn của Thạch Thị.

Phương Thanh Thanh đã đứng chờ sẵn ngoài cổng, nhìn thấy Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình, cô ấy chạy ngay lên đón: “Công tử, chị”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Phương cô nương, cô đã nói với gia chủ nhà họ Thạch về chuyện chúng tôi muốn vào động Kim Đỉnh chưa?”

Phương Thanh Thanh gật đầu: “Em đã nói với bác Thạch rồi, bác bảo đây là chuyện nhỏ, bác đang chờ mọi người đấy, để em dẫn đường”.

Bọn họ vừa vào phòng khách ngồi thì có một người đàn ông trung niên bước tới, người này có gương mặt uy nghiêm, tai to mặt lớn.

Phương Thanh Thanh vội nói: “Bác Thạch, đây chính là công tử và chị gái đã cứu cháu, không có họ thì chäc cháu không sống sót mà tới đây được”.

Gia chủ nhà họ Thạch gật đầu nói: “Ngô công tử, Nguyệt cô nương, tôi là Thạch Trung Kiếm - gia chủ của nhà họ Thạch, cảm ơn hai vị”.

Ngô Bình: “Thạch gia chủ đừng khách sáo!”

Thạch Trung Kiếm: “Nguyệt cô nương là người của Nguyệt Thị ở Thần Châu à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Vâng”.

Thạch Trung Kiếm cười nói: “Nghe nói Thần Châu có vài mỹ nữ, tôi đã nghe danh của cô Nguyệt rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Gia chủ quá khenl”

Sau đó, ông ấy nói với Ngô Bình: “Ngô công tử, tôi nghe Thanh Thanh bảo cậu muốn vào động Kim Đỉnh hả?”

Ngô Bình: “Đúng, mong gia chủ cho phép”.

Thạch Trung Kiếm: “Giờ động ấy do nhà tôi quản lý, người ngoài cũng được vào, nhưng phải trả một khoản tiền lớn. Hơn nữa, nếu lĩnh ngộ được thứ gì ở trong đó thì cũng phải giao nộp cho chúng tôi”.

Ngô Bình không có hứng thú với đồ đạc trogn động, dẫu sao trình luyện đan của anh cũng rất cao rồi, thầy luyện đan Kim Đỉnh kia chưa chắc đã giỏi băng anh.

Vì thế, anh nói: “Tôi chỉ vào kiểm tra thôi, còn đồ trong động thì tôi sẽ không lấy gì hết”.

Thạch Trung Kiếm cười nói: “Nếu vậy thì đơn giản rồi, nể mặt Thanh Thanh, tôi sẽ giảm nửa phí cho cậu, cậu đưa 50 tỷ thôi là được”.

Phương Thanh Thanh hơi nhăn mặt, cô ấy đã nói chuyện trước với Thạch Trung Kiếm rồi mà giờ ông ấy vẫn lấy tiền của Ngô Bình.


Ngô Bình: “Thu tiền cũng bình thường mà, thế càng không nợ nần nhau. À, tôi đưa thêm cho cô 50 tỷ nữa, lát cô đưa lại cho Thạch Trung Kiếm nhé”.

Phương Thanh Thanh ngẩn ra: “Công tử, anh giận rồi à?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Phương cô nương, anh Bình là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh, sau khi vào động kiểm tra khéo cũng có trình độ ngang với chủ cũ của nơi đó. Anh ấy có trình độ như vậy rồi thì không muốn mang ơn người khác, Thạch Thị lấy tiền làm chúng tôi mừng quá ấy chứ”.

Người quản gia nghe thấy thế thì bĩu môi thầm nói nhóm Ngô Bình chém gió, thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh đã hiếm rồi, nói chỉ đến thầy luyện đan Kim Đỉnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.