Chương trước
Chương sau
Hà Tử Trần mời Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh vào trong nhà, căn này không lớn, nằm trong một rừng trúc rộng mấy chục mẫu nên vô cùng yên tĩnh.

Trong sân có hơn chục con mèo với đủ mọi giống đang nhàn nhã đi qua đi lại, nhìn thấy Hà Tử Trần đi vào, chúng lập tức kêu meo meo.

Nguyệt Thanh Ảnh vươn tay ra, một con mèo đen mập mạp nhanh chóng nhảy vào lòng cô ấy, sau đó cọ tới cọ lui trên người cô.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Hắc Bá Vương, mày lại mập lên rồi, sau này đừng có tham ăn nữa, không thì mày sẽ biến thành Hắc Mập đấy!”

Hà Tử Trần vung tay lên, lũ mèo lập tức ngoan ngoãn đi vào trong một ngôi nhà ở phía bên trái, đó chính là nhà của chúng.

Sau đó, cô ấy mời Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình vào phòng khách, tiếp theo tự mình rót nước pha trà rồi nói: “Anh Bình, nếu anh không đến thì em cũng tới tìm anh nhờ vả chút việc”.

Ngô Bình: “Tử Trần, có việc gì à? Cô gái ban nấy bảo bố và ông nội em đang bị điều tra ư?”

Hà Tử Trần thở dài nói: “Anh Bình, từ 700 năm trước, nhà họ Hà em đã có một thiên kiêu tuyệt thế xuất hiện và lấy được hai viên đan dược ở Thiên Khuyết, chúng là Đại Thánh Đan và Thiên Tử Đan! Hai viên đan dược này có khí tượng rất phi phàm. Đại Thánh Đan có thể giúp người uongs đột phá lên cảnh giới Đại Thánh - tầng thứ tám của Đạo cảnh! Còn Thiên Tử Đan thì khiến người uống thăng chức lên thành thiên tử của Tiên Giới Nguyên Sử”.

“Hai viên đan dược này do năm chỉ của nhà họ Hà thay phiên nhau bảo vệ. Bắt đầu từ năm ngoái, đến lượt chỉ thứ ba của nhà em bảo quản. Bố và ông em rất coi trọng việc này nên đã để chúng ở một nơi rất an toàn, đến em còn không biết ở đâu. Nhưng không hiểu sao, hai viên đan dược đã bị mất trộm”.

Ngô Bình ngẩn ra, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Một vật quy giá như vậy đã được cất giữ rất bí mật mà vẫn có thể mất được! Hơn nữa rốt cuộc là ai có thể lấy trộm chúng đi dưới sự trông coi của cao thủ chứ?

Nguyệt Thanh Ảnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tử Trần, rốt cuộc đan dược được cất ở đâu?”

Hà Tử Trần: “Sau đó em mưới biết là ông em chất chúng ở một không gian bí ẩn trong người mình. Ông em bảo dù ông có bị kẻ khác giết hại thì họ cũng không thể tìm thấy không gian ấy. Vì một khi ông chết thì không gian sẽ tự sụp đổ, đan dược ở bên trong cũng sẽ bị huỷ”.

Ngô Bình: “Đúng là khó tin! Xét về lý thì không thể có người lấy trộm đan dược đi được”.

Hà Tử Trần cười trừ: “Đúng vậy, vì thế đến ông em cũng thấy bất ngờ. Các chỉ khác thì bắt đầu nghi ngờ là ông em đã lén uống đan dược nên bắt đầu tra hỏi bố và ông”.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tử Trần, em muốn anh giúp em thế nào?”

Hà Tử Trần: “Tuy đan dược đã bị mất, nhưng vẫn còn hai lưồng khí tức ở lại. Ông em rất cảnh giác nên đã giữ chúng, nhưng ông không thể đoán ra chúng là gì. Anh Bình, anh là cao thủ luyện đan nên em nghĩ anh có thể tìm ra được manh mối”.


Ngô Bình cầm cái bình màu đỏ lên nhưng không mở ra, mà anh dùng đôi mắt nhìn thấu vạn vật để quan sát. Anh thấy khí tức trong bình này hoá thành một em bé đang bay qua bay lại trong không gian chật hẹp, nó còn nhíu mày trông rất đáng yêu.

Anh như có điều suy nghĩ rồi lại cầm cái bình màu trắng lên xem. Trong bình này có một thiêu niên mặc y phục của hoàng đế đang ngồi trên mây, trông hệt như một vị vua oai phong.

Anh mở bình ra thì hình ảnh bên trong chợt biến mất rồi hoá thành một luồng khí tức màu xanh rất nhạt mà mắt thường gần như không nhìn thấy được.

Ngô Bình vội vàng đóng nắp lại rồi bật cười.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.