Chương trước
Chương sau
Nguyệt Đông Thăng bước tới rồi lạnh lùng nói: “Ông là gia chủ của chi phía Bắc Nhất, cách nơi xảy ra sự việc gần nhất. Vì thế, ông sẽ nhận được thông báo đầu tiên, tại sao không cho quân đi chỉ viện?”

Nguyệt Thị đã trải qua nhiều năm phát triển nên đã có thêm các chỉ phụ ở các phía Đông, Tây, Nam, Bắc. Trong đó chỉ phía Bäc chỉ ra thành Bäc Nhất, Bắc Nhị và Bắc Tam.

Gia chủ của chỉ Bắc Nhị nổi giận nói: “Nguyệt Đông Thăng, tôi không chỉ viện thì sao? Ông tưởng mình còn ra lệnh được cho tôi nữa à?”

Nguyệt Đông Thăng thờ ơ nói: “Tôi cho ông một cơ hội, hãy nói ra kẻ chủ mưu phía sau. Ông mà không nói thì tôi sẽ giết ông ngay”.

“Ông dám!", người kia tức tối nhìn Nguyệt Đông Thăng mà không chút sợ hãi.

“Giết!"

Ngô Bình rút trường đao ra rồi chém tên đó, đầu ông ta rơi xuống đất, máu tươi bản xa mấy mét.

Thấy thế, tất cả mọi người đều đứng hình. Ngay sau đó, cả đám đều bắt đầu hoàng sợ.

“Cậu chỉ là người ngoài, không có tư cách giết người của Nguyệt Thị!”

“Đúng thế, người ngoài này dám giết gia chủ của chỉ phía Bắc Nguyệt Thị, xử lý hẳn đi!”

Đám kia bắt đầu hét lên, sau đó định ra tay với Ngô Bình.

Vì thế, anh đã phóng khí tức của cường giả tầng thứ bảy Đạo cảnh ra, đám kia lập tức im bặt, ai nấy đều có vẻ khiếp sợ.

Giết xong tên thứ nhất, Nguyệt Đông Thăng nhìn sang người thứ hai rồi nói: “Ông là gia chủ của chỉ Đông Nhất, bên thứ hai nhận được tin xin cứu viện chính là ông, tại sao không ra tay?”

Trông thấy đôi mắt đỏ ngàu của Nguyệt Đông Thăng, người đó cảm thấy nguy hiểm nên nhìn sang Nguyệt Thánh Phi rồi nói: “Gia chủ, là Nguyệt Thánh Phi yêu cầu chúng tôi làm vậy. Thật ra tôi cũng muốn đi chỉ viện lắm, nhưng ông cũng biết ông ta có thế lực mạnh ra sao rồi đấy, nên tôi không dám cãi lại”.

Nguyệt Thánh Phi nhăn mặt rồi lườm người kia.

Nguyệt Đông Thăng lại hỏi thêm vài người nữa, họ đều chỉ thẳng mặt Nguyệt Thánh Phi.

Lúc này, Nguyệt Thánh Phi tức tối đập bàn rồi hét lên: “Nguyệt Đông Thăng, ông khỏi cần hỏi nữa. Đúng là tôi không cho họ xuất quân đấy”.

Nguyệt Đông Thăng nhìn Nguyệt Thánh Phi rồi hỏi: “Ông có biết hành vi của mình đã hại chết bao nhiêu đệ tử của Nguyệt Thị không?”

Nguyệt Thánh Phi cười phá lên: “Chết vài nhân vật nhỏ thì có sao? Nguyệt Đông Thăng, ông đừng giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi, ngày xưa ông cũng dùng cách tương tự để ngồi lên vị trí này đấy thôi”.

Đột nhiên có một bà lão giàu nua đi từ bên ngoài vào. Lưng bà ta đã còng, lúc bước đi, người cong đến 90 độ.

Bà ta cầm một cái gậy đầu rồng, bên dưới trao một chỗi đầu lâu trẻ em.

Nhìn thấy bà ta, Nguyệt Đông Thăng híp mắt lại: “Quỷ bà bà! Bà định xen vào chuyện của Nguyệt Thị à?”

Quỷ bà bà cười nói: “Nguyệt Thánh Phi giờ là đồ đệ của tôi, nó gặp nguy hiểm thì người làm sư phụ như tôi sao đứng nhìn được?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.