Chương trước
Chương sau
“Ây, người mới kìa, các vị huynh đài có biết ai không?”, một công tử áo xanh hỏi.

“Không, đáng ra có thực lực lên được đây thì chúng ta phải biết chứ nhỉ!”

Công tử áo xanh cười nói: “Để tôi ra bắt chuyện xem sao”, dứt lời, anh ta đi về phía Ngô Bình.

Thấy cón gi đến, Ngô Bình đứng lại. Công tử áo xanh đi tời gần anh thì dừng bước rồi chắp tay, cười nói: “Huynh đài, tại hạ là Dương Nhất Võ của Thần Châu, chúc mừng anh đã leo lên được đỉnh Tinh”.

Ngô Bình đáp lễ: “Cảm ơn, tôi là Ngô Bình”.

Dương Nhất Võ cười nói: “Hình như ở Thần Châu không có gia tộc lớn nào họ Ngô cả, anh là tu sĩ ở nơi khác đến à?”

Ngô Bình không phủ nhận mà nói: “Tôi đến thăm bạn, tiện thể đếm tham gia đại hội này luôn”.

Dương Nhất Võ: “Ngô huynh đến thăm bạn nào thế?”

Ngô Bình bắt đầu thấy tên này hỏi nhiều, nhưng vẫn đáp: “Nguyệt Thị”.

Dương Nhất Võ ồ một tiếng rồi quay lại nói với những người khác: “Các vọi, đây là Ngô công tử, đại diện cho nhà họ Nguyệt”.

Có một người trong đám đông cười chế nhạo: “Chuyện này cũng bình thường thôi, nhà họ Nguyệt đã liên tiếp ba lần không có công tử nào lọt vào bảng xếp hạng. Chắc họ cuống quá nên mời người từ nơi khác đến thôi”.

Ngô Bình chẳng buồn giải thích, dẫu sao anh cũng không quen thân với những người này nên kệ họ muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Một công tử áo trắng bước tới rồi cười nói: “Ngô công tử, xin hỏi anh ở môn phái nào?”.

Ngô Bình: “Chẳng có môn phái nào hết”. Công tử áo trắng: “Thế anh là dã tu à?”

Dã tu chỉ những tu sĩ không có hẫu thuận, truyền thừa cũng không theo hệ thống nên chẳng bao giờ có thành tựu lớn, vì thế luôn bị các tu sĩ tự nhận mình có truyền thừa khinh bỉ.

Nghe thấy thế, mọi người đều cười ồ lên.

Ngô Bình vẫn không nói gì, anh đến để giành vị trí trên bảng xếp hạng, chứ không phải kết bạn với những người này.

“Ngô công tử, Nguyệt Thị cho anh những lợi ích gì để anh ra mặt thế?”

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Không có lợi ích gì cả”.

Song, chẳng ai tin lời anh, họ đều läc đầu và nghĩ Ngô Bình đang làm trò, cố ý đề cao bản thân.

Đúng lúc này, có một người đàn ông xấu xí, người sực mùi hối thối đi tới. Người này chính là Thi công tử, Thi Bất Ngữ.


Ngô Bình đã đoán ra được thân phận của hẳn nên hỏi lại: “Anh là Thi công tử à?”

Thi Bất Ngữ cười mỉa: “Đúng, Nguyệt Thanh Ảnh lẽ ra phải lấy tao, nhưng tao nghe nói giờ cô ấy lại đi theo một người tên là Ngô Bình. Mày cũng to gan đấy, dám giành phụ nữ với ông đây".

Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh cũng có phải nhân vật lớn gì đâu mà tôi không dám?”

Thi Bất Ngữ cười khẩy: “Mày sẽ chết thảm lắm đấy! Tao sẽ luyện mày thành cương thi, biến mày thành nô lệ của tao mãi mãi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.