Chương trước
Chương sau
Ngay sau đó đã có một người đàn ông trung niên mập. mạp đi nhanh ra, sau đó hành lễ rồi cung kính hỏi: “Nguyệt gia chủ có gì căn dặn ạ?”

Nguyệt Đông Thăng hỏi: “Ông Hầu, mấy năm không gặp, ông làm ăn thế nào?”

Người đàn ông này làm kinh doanh cũng khá khấm nên là một trong các hộ giàu có ở thành này.

Ông Hầu cười đáp: “Nhờ phúc của Nguyệt gia chủ mà thời gian qua, tôi làm ăn khá lắm ạ”.

Nguyệt Đông Thăng: “Tôi thấy cửa hàng này của ông chẳng có ai thuê nên định mua nó đi để giải quyết phiền phức cho ông”.

Ông Hầu chớp mắt rồi lập tức cảm kích nói: “Cảm ơn Nguyệt gia chủ, tôi muốn bán nó lắm rồi mà chẳng có ma nào mua. Nếu Nguyệt gia chủ muốn mua thì tôi biết ơn quái”

Ông Hầu nói dối mà không thèm chớp mắt, rõ ràng ông ta ghi trên biển là cho thuê, chứ có dòng nào ngỏ ý muốn bán đâu.

Nguyệt Đông Thăng rất hài lòng với thái độ của ông Hầu nên nói: “Ông ra giá đi”.

Ông Hầu ngẫm nghĩ rồi nói: “Nguyệt gia chủ, tôi lấy 10 tỷ thôi”.

Thật ra, cửa hàng này có thể bán tới 100 tỷ, nhưng ông Hầu ra giá như vậy đúng như kiểu vừa bán vừa cho rồi.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Được, tôi mua”.

Sau đó, ông Hầu rất phối hợp mà đưa giấy tờ nhà đất cho. Ngô Bình.

Mua cửa hàng xong, Nguyệt Đông Thăng gọi ngay các đệ tử trong nhà mình đến làm chân sai vặt cho Ngô Bình. Loáng cái, cửa hàng đã được dọn dẹp đâu ra đấy, chỉ cần chuẩn bị đủ đan dược là có thể khai trương được rồi.

Thấy môi trường ở Thần Châu tốt, tu sĩ lại đông nên Ngô. Bình quyết định sẽ phát triển chính mảng đan dược. Tiếp theo, anh sẽ luyện chế 20 lò đan dược rồi dùng Vạn Hoá Thần Hồ nhân bản. Hiện giờ, anh cũng còn hơn trăm loại đan dược, nên có thể dùng Vạn Hoá Thần Hồ để nhân bản rồi bán.

Tối đó, nhóm Nguyệt Thanh Ảnh đều ở lại cửa hàng để giúp Ngô Bình. Còn anh thì nhốt mình trong phòng luyện đan để vừa luyện đan, vừa nhân bản đan dược.

Chờ khi anh ra ngoài thì đã là sáng này hôm sau. Anh đã dành nguyên một ngày để luyện chế mười lò đan dược, có các đan dược này rồi thì đan lâu có thể khai trương ngay.

Song trước khi khai trương cửa hàng thì anh cần luyện chế hai loại đan dược đầu tiên mà nhà họ Nguyệt cần đã. Như vậy thì họ mới có thể biết được thực lực của anh, từ đó sẽ hỗ trợ anh tốt nhất có thể. Ngoài ra, anh không còn là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông nữa, nếu có thể luyện ra đan dược có chất lượng tốt hơn Ngạo Thế Đan Tông thì cũng là một cách chứng minh thực lực trong mảng luyện đan của anh.

Nguyệt Thanh Ảnh thấy Ngô Bình làm việc liên tục không nghỉ thì nói: “Anh Bình, chiều phải tham gia đại hội đỉnh Tinh rồi, anh nghỉ ngơi chút đi”.

Bận luyện đan mà Ngô Bình suýt quên mất vụ này nên gật đầu nói: “Ừ, luyện thêm một lò nữa rồi anh nghỉ".

Giờ anh cần luyện chế Thiên Tư Đan.


Còn đan dược được coi là bất nhập lưu thì là cấp bát phẩm, cửu phẩm và thập phẩm. Nhưng theo Ngô Bình thấy đan dược thuộc ba cấp này thì là phế đan rồi, thực tế là hầu hết các thầy luyện đan đều xử lý đan dược ở ba cấp này như phế đan.

Song, phế đan cũng có giá trị nhất định, với những tu sĩ ít tiền mà nói thì phế đan vẫn uống được. Dù hiueej quả của nó rất thấp và có nhiều tác dụng phụ.

Vì thế mà có nhiều thầy luyện đan vẫn cố cho các phế đan này vào cấp hạ phẩm. Nói cách khác thì chỉ cần uống vào không gây chết người thì vẫn có cấp bậc đàng hoàng.

Ngô Bình làm đúng theo lời hứa là đưa Thiên Tư Đan nhất phẩm cho Nguyệt Đông Thăng, vì thế anh nhanh chóng lấy Vạn Hoá Thần Hồ ra nhân bản. Sau này, anh sẽ bán hết đan dược nhân bản cho Nguyệt Thị.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.