Chương trước
Chương sau
Thời gian mười ngày đủ để xảy ra rất nhiều chuyện. Hiện giờ, Nguyệt Thanh Ảnh đang bị tra tấn, cô ấy bị trói trên một cây cột đồng đang cháy, khiến da thịt bị cháy xém.

Nhưng nhờ có thể chất đặc biệt nên da cô ấy hồi phục lại rất nhanh rồi tiếp tục lại bị đốt cháy. Không biết cô ấy đã ngất đi và tỉnh lại bao nhiêu lần trong chuỗi dày vò này.

Có một người phụ nữ rất xinh đẹp và cao quý mặc đồ trong cung đứng trên một bục màu trắng ở cạnh đó thờ ơ nói: “Thanh Ảnh, cô nên đồng ý đi, chứ dày vò kiểu này thì chịu sao được”.

Nguyệt Thanh Ảnh cản răng nói: “Bà là loại rắn độc, nếu không tại bà khích bác thì sao bố tôi lại làm thế này với tôi và người cũng sẽ không ép tôi gả vào nhà họ Thỉ”.

Người phụ nữ cau mày nói: “Thanh Ảnh, cô đúng là rượu mừng không thích thích uống rượu phạt. Nhà họ Thi thì làm sao, họ không xứng với cô chắc? Nhà họ là thế lực mạnh nhất ở Thần Châu còn gì, nếu hai nhà bắt tay với nhau thì cả Thần Châu này sẽ thuộc về chúng ta”.

Nguyệt Thanh Ảnh tức tối nói: “Tại sao không để con gái bà gả vào nhà đó mà lại chọn tôi?”

Người phụ nữ thở dài nói: “Tôi cũng muốn thế, nhưng tiếc là công tử nhà họ Thi lại không thích con gái tôi, mà chỉ ưng cô. Thanh Ảnh, Thi công tử là thiên kiêu số một ở Thần Châu đấy, cậu ấy đã tu luyện Thi Thiên Công đến một cảnh giới rất iờ đã là cường giả tầng thứ tám Thần Thông! Được lấy một người ưu tú như thế thì có gì không vui chứ?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười mia: “Thích thì bà đi mà lấy hẳn!”

Người phụ nữ lạnh giọng nói: “Nguyệt Thanh Ảnh, mấy người bạn của cô cũng bị nhốt rồi, nếu cô còn không đồng ý thì tôi sẽ bắt họ chịu chung hình phạt giống cô”.

“Bà dám!”, Nguyệt Thanh Ảnh gào lên.

Người phụ nữ cười khẩy: “Sao không dám? Giờ bố cô chỉ nghe lời tôi thôi, vì cô đã khiến ông ấy quá thất vọng rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh cảm thấy tuyệt vọng, lẽ nào mình phải nghe theo số mệnh rồi lấy một tên quái vật không ra người, ngợm không ra ngợm ư?

Đúng lúc này, một ngọc phù trên người Nguyệt Thanh Ảnh sáng lên, đó là cách Ngô Bình dùng để liên lạc với cô ấy.

Thấy thế, người phụ nữ cười nói: “Thanh Ảnh, cô chưa từng đưa bùa này cho ai, mà giờ lại tặng cho một người khác, lẽ nào là người trong lòng cô à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng thế, anh ấy là người tôi thích! Bà mau thả tôi ra, không chờ anh ấy đến thì bà hối không kịp đâu”.

Người phụ nữ cười phá lên: “Thế à? Nghe cô nói thế, tôi càng muốn gặp người đó đấy”.

Dứt lời, bà ta truyền pháp lực vào lá ngọc phù, giọng nói của Ngô Bình đã vang lên.

“Thanh Ảnh, anh xuất quan rồi”.

Người phụ nữ thờ ơ nói: “Nguyệt Thanh Ảnh đang bị tôi giam giữ, nếu không muốn cô ta chết thì mau đến đây”.


Người phụ nữ bật cười đắc ý: “Thế à? Có cô giỏi thế thì sao lại bị tôi nhốt rồi trừng phạt ở đây?”

Song, bà ta còn chưa nói hết câu thì đã có một tiếng động lớn vang lên ở bên ngoài, đại trận bảo vệ nhà tù đã bị phá.

“€ó người phá trận!”, người phụ nữ kinh ngạc, đang định ra ngoài kiểm tra thì thấy có một bóng người bay vào rồi đáp xuống cạnh mình.

Bà ta kinh hãi rồi lùi lại hỏi: “Cậu là ai mà dám xông vào nhà lao của nhà họ Nguyệt tôi?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.