Chương trước
Chương sau
Cát Giai cảm thán nói: “Ngô huynh đúng là thần nhân, ba người đẹp cực phẩm chắc đều bị anh ấy chinh phục hết rồi”.

Diệp Tử Vi thấy chơi chua sót nói: “Chưa chắc sư huynh đã thích họ đâu”.

Cát Giai tròn mắt nói: “Diệp sư muội, em có biết ba cô ấy có lai lịch thế nào không?”

Diệp Tử Vi: “Họ thì có lai lịch lớn đến đâu chứ?” Cát Giai: “Họ đến từ Thần Châu, Thiên Nguyên và Đông Hải đấy! Ba nơi ấy được coi là ba vùng phúc địa ở Tiên Giới Nguyên Sử”.

Diệp Tử Vi không có hiểu biết rộng nhưng cũng từng nghe. nói đến ba nơi này nên biết đó đều là những nới đỉnh cấp.

Vũ Đại Cường hết lời khen ngợi: “Nếu sư huynh chinh phục được hết cả ba cô thì là rể quý của ba nơi rồi, thế thì oách phải biết!”

Chu Vũ Linh nói: “Có thể khiến ba thiên chỉ kiêu nữ vừa gặp đã yêu thì chỉ chứng tỏ là sư huynh nhà mình xuất sắc hơn họ. Nhưng xuất thân của sư huynh lại kém họ nên chắc. họ thích anh ấy vì tiềm lực”.

Cát Giai: “Thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh đúng là rất khiến người ta ngưỡng mộ, hơn nữa Ngô huynh vẫn còn không gian để trưởng thành, sau này khéo còn là thầy luyện đan Thất hay Bát Tử Đỉnh cũng nên”.

Đúng lúc này, có một người đàn ông áo trắng cưỡi trên một đám mây màu đỏ bay qua đỉnh núi, nha hoàn dưới núi thấy thế thì vội nói: “Công tử, anh chưa tham gia khảo hạch..”.

Người đàn ông áo trắng dät một quả hồ lô trên eo rồi cười nói: “Bổn công tử muốn đi đâu thì đi, ai dám thử thách tôi!"

Nói rồi, anh ta đã bay lên đỉnh núi.

Nhóm Nguyệt Thanh Ảnh đang trò chuyện với nhau, thấy có người xông vào, họ đều tỏ vẻ lạnh lùng.

Đám mây màu đỏ đáp xuống viện, người đàn ông áo trắng bước xuống rồi mỉm cười nói với ba cô gái: “Chào ba cô nương xinh đẹp tuyệt trần, tại hạ vừa gặp đã thấy rung động đến mất kiểm soát r

Nguyệt Thanh Ảnh lạnh giọng nói: “Anh có biết tự ý xông vào đây sẽ có hậu quả thế nào không?”

Người đàn ông thờ ơ hỏi: “Hậu quả gì? Tôi là người không sợ trời, cũng chẳng sợ đất”.

“Thế ư?”, Hà Tử Trần khẽ vỗ tay vài cái, một ảo ảnh khổng. lồ đã rơi từ trên cao xuống, ảo ảnh đó mặc kim giáp, khí tức. đáng sợ toả ra khiến người ta thấy bất an.

Người đàn ông kia vẫn bình thản nói: “Oa, cự linh kim giáp của Thiên Nguyên à? Ha ha, khá đấy, nhưng nó không doạ được tôi đâu”.

Dứt lời, anh ta vỗ vào quả hồ lô, nó lập tức bản ra chín đường kiếm quang về phía cự linh kia.

Hà Tử Trần thấy thế thì hét lên: “Thiên Hạ Cửu Kiếm! Anh là người của Kiếm Sơn!”

Lý Thuần Như: “Đúng thế”.

Chu Nguyên Thông thở dài nói: “Thiên Thượng Tam Kiếm đúng là lợi hại! Năm xưa, Tam Giới Kiếm Đế đã dành cả đời để tạo ra 13 đường kiếm và chia thành Thiên Hạ Cửu Kiếm, Thiên Thượng Tam Kiếm và Thiên Ngoại Nhất Kiếm. Kiếm Sơn của chúng tôi đã có Cửu Kiếm, Tam Kiếm thì rơi vào tay Tiên Kiếm Môn các cô, chỉ có Nhất Kiếm mạnh nhất thì không biết đang ở đâu”.

Nói đến đây, anh ta chợt bật cười: “Hôm nay không chỉ được gặp người đẹp, mà còn lấy được Thiên Thượng Tam Kiếm, đúng là hên”.

“Anh nói cái gì?”, Lý Thuần Như cau mày: “Anh định cướp 'Tam Kiếm của tôi ư?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.