Chương trước
Chương sau
Tả Thiên Thu cau mày: “Một bóng người ư? Lẽ nào người đó đã vào được tầng thứ chín và nhận được truyền thừa hoàn chỉnh rồi?”

Mạc Thiên Sầu tỏ vẻ khó tin: “Không thể nào! Đến Thái Chân Đại Đế cũng chỉ vào được tầng thứ bảy thôi, trên đời làm gì có ai vào được tầng thứ chín chứ?”

Tả Thiên Thu thở dài nói: “Dù có người vào tầng thứ chín hay không thì Thái Chân Động cũng sụp đổ rồi”.

Sau đó, ông ấy nhìn chằm chằm vào Ngô Bình: “Huyền Bình, tiếc là con không thể đi tiếp được vì sau này không còn cơ hội nữa rồi”.

Không phải Ngô Bình không tin tưởng hai người này, chỉ là anh e có hậu hoạ, lỡ để lộ tin tức, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn cướp chiếc chìa khoá kia cùng các bảo bối của anh. Vì thế, sau khi ngẫm nghĩ anh quyết định sẽ không nói. Còn Tả Thiên Thu và Mạc Thiên Sầu thì đương nhiên anh sẽ không bạc đãi họ, sau này anh sẽ bù đắp cho họ sau.

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, tất cả là do duyên phận, mất đi chưa chắc đã là chuyện xấu, có được cũng không hẳn là chuyện tốt".

Tả Thiên Thu gật đầu: “Thái Chân Động mất thì cũng mất rồi, con đến đúng lúc lắm, ta và chưởng môn có việc quan trọng cần bàn với con đây”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Tả Thiên Thu: “Thái Chân Môn có truyền thừa hoàn chỉnh, nhưng Đại Ngũ Hành Giới cũng chỉ là thế giới linh đài Đạo. cảnh tầng thứ chín thôi, chúng ta cần phát triển tiếp, tốt nhất là có thể khai tông lập phái ở vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ mười”.

Ngô Bình: “Sư tôn và chưởng môn quyết định sẽ đi đâu am

Tả Thiên Thu: “Đến Tiên Giới Thái Ất, ở đó có rất nhiều khu vực chưa khai phá nên thích hợp với chúng ta”.

Ngô Bình: “Gia đình của đệ tử cũng vừa chuyển đến đó xong, theo đệ tử thấy thì đúng là nơi đó thích hợp với Thái Chân Môn”.

Tả Thiên Thu: “Muốn cảm rễ ở Tiên Giới Thái Ất thì cần có một người mạnh mẽ trấn thủ. Huyền Bình, thực lực của con đủ mạnh để làm được rồi đó”.

Ngô Bình đồng ý ngay: “Con sẽ nhận nhiệm vụ này”.

Tả Thiên Thu rất hài lòng: “Chúng ta sẽ cho một đệ tử đến đó trước, giờ chúng ta sẽ chính thức phong cho con làm trưởng lão đứng đầu của Thái Chân Môn, con sẽ phụ trách toàn bộ công việc của Thái Chân Môn ở Tiên Giới Thái Ất".

Ngô Bình nói: “Sư tôn, thành lập một chi nhánh không phó, nhưng phát triển môn phái cần nhiều tài nguyên, mọi người định đưa con bao nhiêu ạ?”

Mạc Thiên Sầu cười nói: “Cậu cần bao nhiêu?”

Ngô Bình: “Chi nhánh của ta cần phải tuyển chọn đệ tử ở khắp nơi nên sẽ cần chỉ tiêu nhiều. Có đệ tử rồi thì cần phải bồi dưỡng, khoản này cũng tốn không kém”.

Mạc Thiên Sầu: “Tôi sẽ đưa một nửa thu nhập của môn phái cho cậu, cậu thấy được chưa?”

Ngô Bình cười hỏi: “Một nửa là bao nhiêu ạ?” Mạc Thiên Sầu: “Chúng ta là môn phái lớn nên cũng nhiều sản nghiệp, thu nhập mỗi năm cũng cỡ bốn, năm trăm tỷ tiền Tiên”.

Số tiền này không phải con số lớn với Ngô Bình, nhưng cái anh cần là thái độ của Mạc Thiên Sầu nên nói: “Vậy mỗi năm chưởng môn hay đưa cho đệ tử 200 tỷ, thiếu đâu thì đệ tử sẽ bù”.

Tả Thiên Thu nghiêm túc nói: “Huyền Bình, chuyện này rất quan trọng. Chỉ cần chúng ta có chỗ đứng vững chắc ở Tiên Giới Thái Ất thì sau này sẽ có tiền đồ tươi sáng”.


Mạc Thiên Sầu cười nói: “Hình như thực lực của cậu ấy không kém gì chúng ta nữa rồi”.

Tả Thiên Thu: “Cậu ấy đột phá ở Tiên Giới mà, sao chúng. †a so được. Hơn nữa, ta cảm thấy bí mật của cậu ấy ngày càng lớn hơn rồi”.

Phía khác, Ngô Bình đã xuất hiện ở một vùng hoang vắng.

Anh chờ một lát thì đã có một tu sĩ thanh niên xuất hiện ở phía đối diện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.