Chương trước
Chương sau
Đan dược đã chuẩn bị xong, tiếp theo họ cần tìm một phòng đấu giá có tầm ảnh hưởng một chút. Cuối cùng, Ngô Bình đã chọn hợp tác với một nơi có tên là phòng đấu giá Mậu Sinh.

Sáng ngày hôm sau, Ngô Bình đã mang theo năm loại đan dược đến phòng đấu giá này.

Mậu Sinh là phòng đấu giá lớn nhất và nổi tiếng nhất ở Giang Nam Thành, vì thế nên giá cả cũng khá cao, song lại

là một nơi được các khách hàng vô cùng tin tưởng.

Khi Ngô Bình tới sảnh của nơi này thì có một người ra rót trà rồi dặn anh chờ một chút.

Anh chờ khoảng nửa tiếng vẫn không thấy có ai ra đón tiếp nên bắt đầu mất kiên nhẫn rồi gọi người rót nước cho

mình tới, nói: “Chủ của các cậu vẫn chưa xong việc à?”

Người kia: “Vâng ạ, ông chủ của chúng tôi đang bàn việc với một khách hàng quan trọng, xin anh chờ một lát”.

Ngô Bình hỏi: “Khách hàng lớn cỡ nào?”

Người kia vênh váo đáp: “Vị khách này đấu giá một viên đan dược thượng thượng phẩm cấp chín".

Ngô Bình đứng dậy nói: “Nếu chủ của anh bận thế thì hôm khác tôi đến vậy”.

Tên kia: “Vâng, hẹn gặp lại!”

Đi ra ngoài rồi thì Ngô Bình nhìn thấy đối diện cũng có một phòng đấu giá, tuy quy mô không lớn băng Mậu Sinh, nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh. Tên của phòng đấu giá này là Vĩnh Huy.

Anh thầm nghĩ, dẫu sao cũng đến đây rồi, kệ cứ vào xem chút vậy.

Anh vừa vào thì đã có một nữ tu trẻ tuổi ra đón rồi lịch sự nói: “Anh muốn mua hàng hay hợp tác đấu giá?”

Ngô Bình: “Tôi đang có ít đan dược, cho tôi gặp chủ của các cô”.

Cô gái nói: “Anh ngồi chờ một lát, để tôi đi gọi ông chủ”. Ngay sau đó đã có một người thanh niên tóc dài bước ra rồi chắp tay nói: “Để công tử phải chờ lâu rồi! Xin hỏi, anh

muốn đấu giá đan dược gì? Có mang theo bây giờ không ạ?”

Vì thế, Ngô Bình lấy năm bình đan dược ra rồi để lên bàn nói: “Đây là năm viên đan dược, anh xem đi”.

Người thanh niên cầm bình Tiểu Vô Tương Đan lên rồi mở ra, lập tức có một làn khói bay lên, anh ta kinh ngạc rồi vội đậy lại hỏi: “Đây là đan dược gì vậy ạ?”

Ngô Bình: “Tiểu Vô Tương Đan, cấp tuyệt phẩm”.


Ngô Bình: “Tôi vừa từ phòng đấu giá đối diện đến đây, chúng ta bàn về phía uỷ nhiệm trước đi”.

Người thanh niên biết nếu mình báo giá quá cao thì sẽ doạ cho khách hàng chạy mất, sau đó anh sẽ sang hợp tác với phòng bên kia.

Sau vài giây đắn đo, anh ta cười nói: “Thường thì chúng tôi sẽ thu 20 phần trăm, nhưng đan dược của công tử có chất lượng quá lại là lần đầu hợp tác với chúng tôi nên tôi sẽ giảm một nửa còn 10 phần trăm, anh thấy sao?”

Thật ra, Ngô Bình rất hài lòng rồi, nhưng anh thấy mình vẫn cần mặc cả thêm chút nữa nên nói: “Sau này, tôi sẽ thường xuyên đấu giá đan dược, hơn nữa đan dược còn có cấp cao hơn bây giờ. Ông chủ, nếu anh cho tôi thêm một chút ưu đãi nữa thì sau này chúng ta sẽ hợp tác lâu dài”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.