Chương trước
Chương sau
Mỗi lần bốn nhà này tăng giá đều cả chục tỷ nên giá được đẩy lên cao rất nhanh.

Khi đến mốc 300 tỷ thì bã lão rút lui, đến 350 tỷ thì ông lão cũng dừng lại. Cuối cùng chỉ còn lại người phụ nữ trung niên và cậu thiếu niên tiếp tục chiến đấu.

Cậu thiếu nien nhỏ giọng hỏi bố mình: “Bố ơi, bố cho. con một con số đi, bố có thể chấp nhận nhiều nhất là bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông đắn đo một lát rồi nói: “Với quyền lực hiện giờ thì nhiều nhất, bố có thể điều động được 450 tỷ, hơn nữa thì phải hỏi ý kiến gia chủ”.

Cậu thiếu niên: “Con vẫn còn khoảng 50 tỷ tiền tiết kiệm, vậy tổng là 500 tỷ. Chỉ cần đừng quá con số này thì mình vẫn mua được”.

Người đàn ông: “Ừ, bố sẽ ủng hộ con hết sức có thể”.

Phía khác, người phụ nữ trung niên cũng nhìn sang con gái mình rồi nghiến răng đẩy ra lên 380 tỷ.

390 tỷ! Cậu thiếu niên tiếp tục tăng giá.

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Trời! Sắp 400 tỷ rồi, ai mà giàu thế nhỉ!”

“Anh thì biết cái quái gì? Người của các gia tộc lớn mà trở thành tu sĩ Bí Thần thì sau này ít cũng có được tài nguyên cả nghìn tỷ, 400 tỷ đã là gì?”

“Nhưng thế cũng là nhiều rồi, mấy nghìn tỷ có thể bồi dưỡng ra bao đệ tử thiên tài đấy!”

“Bao nhiêu thiên tài cũng không băng mình là thiên tài, vì thế vân đáng lắm”.

Minh Thiên và Ngô Bình cũng kinh ngạc, Minh Thiên nói: “Kiểu này khéo phải chạm mốc 500 tỷ mất”.

Ngô Bình: “Mấy người này giàu thật đấy, cứ như không phải tiêu tiền của mình vậy”.

Minh Thiên: “Chắc họ thuộc gia tộc lớn của Tiên Giới Nguyên Sử”.

Giá vân tăng lên tiếp, cậu thiếu niên đã hét giá đến 480 tỷ. Bây giờ, cậu ta đang thấy sốt sảng thì säp chạm đến giới hạn đưa ra rồi.

Người phụ nữ cũng lo sốt vó, bà ấy chỉ có 490 tỷ thôi, nhiều hơn nữa thì chịu rồi.

Nhưng ngoài mặt bà ấy vẫn tỏ ra thản nhiên, sau đó báo giá. Cậu thiếu niên năm tay thành quyền, giơ bảng lần cuối chốt 500 tỷ.

Mãi sau, người phụ nữ cũng không có hành động gì, người dẫn chương trình nói: “500 tỷ, có ai ra giá cao hơn nữa không?”

Sau ba tiếng hô, người phụ nữ không trả lời, người dẫn chương trình cười nói: “Chúc mừng vị công tử này đã đấu giá thành công hai viên Cự Thần Đan”.

Cậu thiếu niên thở phào một hỏi rồi nói: “Bố ơi, lấy đan dược xong thì mình về luôn thôi, con phải đột phá”.

Người đàn ông vui vẻ nói: “Chờ con có đại bí thần rồi thì sẽ là đệ tử thiên tài nhất của gia tộc chúng ta, đến lúc đó gia chủ cũng phải dốc sức bồi dưỡng con”.

Về đến nhà, anh cười lớn kể cho mọi người nghe chuyện về buổi đấu giá hôm nay.

Đào Như Tuyết: “Đan dược đúng là đáng giá, Huyền Bình, xem ra cửa hàng của mình phải nhanh chóng khai trương thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm, anh đã lấy được khá nhiều dược liệu, säp tới sẽ luyện đan luôn để bày trong cửa hàng. Nhưng. một mình anh luyện thì không được nhiều, vì thế anh đã mang thêm đan dược ở Ngạo Thế Đan Đường đến đây nữa. Tiền bán được, mình chỉ lấy một phần thôi, con đâu trả cho hợ”.

Đào Như Tuyết: “Thế cũng được, cũng chỉ có tu sĩ bình thường ở đây thôi, anh toàn luyện đan dược quý thì họ cũng không mua nổi. Sau này, đan dược của anh chỉ dùng để trấn tiệm, không cần thiết phải bán quá nhiều”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.