Chương trước
Chương sau
Ngô Bình: “Giá cả không thành vấn đề”.

Chiếc xe nhanh chóng dừng trước một đại viện, vào trong rồi, Ngô Bình nhìn thấy có đủ kiểu dáng xe ngựa ở đây, nhưng hầu hết là cấp thấp.

Sau khi đi vào một đại sảnh, anh mới nhìn thấy xe ngựa cao và siêu cấp.

Người kia mời Ngô Bình đến khu xe ngựa siêu cấp, có đến hơn chục chiếc xe ở đây. Xe tám ngựa, xe mười ngựa, thậm chí có xe 12 ngựa kéo.

Các khoang xe cũng rất rộng, có loại tám bánh, loại 12 bánh.

Bánh xe được thiết kế đặc biệt bằng tiên kim, bên ngoài thì được bọc bảng chất liệu chuyên biệt nên trông chẳng khác gì bánh ô tô. Ngoài ra, giảm xóc của xe cũng cực cao.

Không chỉ xe, mà chất lượng của ngựa cũng không chê vào đâu được. Ngựa của dòng xe này đều là linh mã siêu phẩm, trong đó có một con là mã vương, các con khác đều rất nghe lời nó. Vì vậy nếu chọn xe này thì trên đường đi chỉ cân ra lệnh cho mã vương là xong. Hơn thế nữa, trên xe oòn có trận pháp bay, có thể kéo cả xe bay trên cao trong thời gian dài, tốc độ thì nhanh khỏi nói

Ngô Bình đã chọn một chiếc xe thuỷ tỉnh màu trắng nạm vàng, khoang xe rộng năm mét sáu, dài 19 mét tám, có mười bánh, ngựa kéo cũng là màu trắng.

Trang bị trên xe rất sang trọng, toàn bộ đều là hàng cao cấp.

Ngồi vào xe xong, Quan Oánh giật mình nói: “Trang trí trong xe đẹp quá, có thể nghỉ ngơi ăn uống trong này luôn".

Khoang xe rất rộng, có cả phòng ngủ và phòng sách và các phòng khác.

Ngô Bình: “Cũng được”, sau đó anh mới hỏi giá.

Người kia cười nói: “Công tử, xe này có giá là 67 triệu tiền Tiên”,

Số tiền này có thể mua được một căn nhà ở Giang Nam Thành, Quan Oánh nghe xong mà phát hoảng: “Công tử, đắt quá”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi thành tâm muốn mua đấy, giảm chút đi được không?”

Tuy anh không thiếu tiền, nhưng mua đồ có giá trị thế này thì vẫn nên mặc cả một chút. Cuối cùng, người kia đã chốt con xe này với giá 64 triệu cho anh.

Mua xe ngựa xong, nơi này còn sai người đi làm thủ tục đăng ký xe cho Ngô Bình. Đi xe ngựa ở Giang Nam Thành cũng phải trả một khoản phí.

Sau đó, Ngô Bình và Quan Oánh ngồi lên xe đi du ngoạn ở Giang Nam Thành. Nơi này rất rộng nên đường cũng rộng thênh thang, xe ngựa đi thoải mái không va chạm với nhau. Ngoài ra, do anh ngồi trên xe ngựa siêu cấp nên hầu hết ai thấy cũng tự giác tránh xa ra một chút. Với họ mà nói thì người ngồi trên xe này chắc chắn không thể động vào.

Mục đích Ngô Bình đến đây đương nhiên không phải để mua xe ngựa, mà là tìm hiểu hoàn cảnh ở đây. Anh đang băn khoăn không biết người nhà mình đến Thái Ất Tiên Giới xong thì ở đâu, nếu ở đây có môi trường tốt và an toàn thì cũng là một lựa chọn lý tưởng.

Đương nhiên, anh cũng có thể chọn một nơi rừng sâu núi thẳm, nhưng nơi đó không thích hợp để sống lâu. Trong khi người nhà anh đến đây xong thì gần như không còn tu vi nữa và phải sống như người bình thường.

Chiếc xe đi qua một nhà hàng, Ngô Bình ngửi thấy mùi thơm nên hỏi Quan Oánh: “Hay mình vào ăn chút gì đó đi?"


Ăn xong, Ngô Bình không tiếc lời khen.

Lúc này, có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới chạy qua quán, theo sau là một tốp nha dịch đang chạy thục mạng đuổi.

Có hai cô phục vụ xinh đẹp đứng ở bàn Ngô Bình, anh hỏi: “Tại sao họ lại đuổi theo cậu thiếu niên kia?”

Một nhân viên phục vụ đáp: “Công tử, Giang Nam Thành không chứa chấp ăn xin, cậu kia đi xin ăn khắp nơi đã làm ảnh hưởng đến bộ mặt của thành, vì thế quan binh mới đuổi”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.