Chương trước
Chương sau
 Lạc Thiên gãi đầu: “Đại ca, em không muốn về”.

Ngô Bình: “Em cầm đá quý trong tay, ngộ nhỡ lại bị ai đó cướp mất thì sao?”

Lạc Thiên nghĩ cũng có lý, cậu ta thở dài nói: “Vậy được rồi”.

Ngô Bình: “Về đến nhà, em có thể đưa đá quý cho người nhà nhưng không được nói là anh tặng cho em, càng không được nhäc đến việc chúng ta tìm được đá quý. Em chỉ cần nói là trên đường gặp người xấu, anh đã cứu em rồi đưa em về nhà”.

Lạc Thiên cười nói: “Anh Ngô yên tâm, em sẽ không nói gì đâu”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó dùng thuật độn đưa Lạc Thiên đến dưới chân một ngọn núi được mây bao phủ theo chỉ dẫn của cậu ta. Dưới chân núi có một cánh cổng cao một trăm mét, có vài ngôi nhà được xây dựng gần cánh cổng. Khi cả hai đến nơi, một nhóm người từ trong nhà lao ra, lần lượt chào. Lạc Thiên.

“Cậu Lạc Thiên, cậu về rồi”.

Trước kia Lạc Thiên là một đứa trẻ đáng yêu, nhưng bây giờ mặt mày lạnh như băng, lạnh nhạt “ừ” một tiếng.

Đưa người đến rồi, Ngô Bình không định vào trong: “Lạc Thiên, chúng ta tạm biệt ở đây nhé”.

Lạc Thiên hơi không vui, nói với giọng cầu xin: “Đại ca Ngô, anh ở lại nhà em hai ngày đi, xin anh đấy”.

Ngô Bình đang định nói gì đó thì một đôi vợ chồng bước ra từ trong cánh cổng, chính là anh trai họ và chị dâu họ của Lạc Thiên mà trước đó đã gặp được.

Người này vừa nhìn thấy Ngô Bình, lập tức nhớ đến chuyện mình bị đánh, trong lòng dâng lên cơn tức giận, hắn quát lớn: “Người đâu, mau đánh cái tên khốn này cho tôi”.

Hắn là cậu chủ của phủ, người làm nào dám không nghe lời hẳn? Lập tức có người lao đến bao vây Ngô Bình.

Lạc Thiên vội vã nói: “Các người làm gì đấy? Đại ca Ngô là bạn của tôi, là khách quý của Dương phủ, ra ngoài hết cho tôi”.

Thế nhưng dù sao cậu ta vẫn còn nhỏ, đám người đó không nghe lọt những lời cậu ta nói, ngược lại đều nhìn anh họ của Lạc Thiên.

Hắn hừ một tiếng: “Còn ngây ra đó làm gì? Người này là kẻ lừa đảo, bắt nạt cậu Lạc Thiên. Hơn nữa hẳn gan to bằng trời dám ra tay đánh tôi”.

Lạc Thiên đứng chắn trước mặt Ngô Bình, tức giận nói: “Để tôi xem ai dám”.

Sau đó cậu ta nhìn chằm chằm anh họ: “Dương Siêu Huyền, anh dám bảo họ ra tay thì tôi sẽ nói chuyện anh cướp. đá quý của tôi cho bố”.

Nghe Lạc Thiên nói thế, Dương Siêu Huyền hơi nhíu mày, hắn nói: “Lạc Thiên, đá quý gì?”


Lúc hai bên sắp lao vào đánh nhau, một giọng nói vang lên.

Nghe thấy thế, Lạc Thiên vội nhìn ra đằng sau, cậu ta mừng rỡ nói: “Bố”, sau đó chạy đến chỗ người đàn ông trung niên.

Người trung niên tên là Dương Quảng Lợi, con trai đã không về nhà hai ngày, thật ra ông ta cũng rất lo nhưng vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, trầm giọng hỏi: “Con còn biết về à?”

Lạc Thiên vội nói: “Bố, con sai rồi, con không nên ra ngoài một mình, bố đánh con đi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.