Chương trước
Chương sau
Ngô Bình thành công bước vào bí cảnh, cảnh giới Ngữ Hành tầng chín, khí tức hòa hợp cùng thiên địa ngũ hành, sức ép của Thanh Linh Động Thiên với anh cũng giảm đi rõ rệt. Nếu sức ép trước đó là mười thì bây giờ chỉ còn có một mà thôi.

Lúc này, thần niệm của anh giải phóng ra và tìm kiếm xung quanh. Ở cách anh hơn một trăm dặm có một cái hồ, bên hồ có rất nhiều người.

Anh giật mình, lập tức cưỡi tiên quang ngũ sắc, bay về bên hồ. Không bao lâu, anh đáp xuống khu vực cách bờ hồ mấy trăm mét, sau đó đi về phía bờ hồ.

Anh mới đi được mấy bước thì có người hét lên: “Làm gì thế?”

Ngô Bình liếc nhìn đối phương, bình thản đáp: “Qua xem thử”.

“Hồ này đã được công tử của chúng tôi bao trọn rồi, muốn xem thì trả tiền đây”.

Ngô Bình chau mày: “Bao trọn rồi sao?”

“Không sai”. Người đó vừa nói vừa tiến lại gần, quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới, nói: “Muốn vào thì giao ra một vạn tiền tiên”.

Ngô Bình nhìn quanh, thấy không có ai chú ý đến bên này thì đấm lên mặt người đó. “Bụp” một cái, mặt người đó liền lõm xuống, hẳn cứng đờ, ngã ngay xuống đất.

Ngô Bình cười khẩy: “Còn muốn lừa tiền tôi nữa à”. Anh mặc kệ tu sĩ bất tỉnh trên mặt đất, tiếp tục đi về phía bờ hồ. Lúc này, anh phát hiện những người bên bờ hồ ai cũng cầm cần trúc, mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước gần bờ hồ.

Anh đến trước mặt một tu sĩ trung niên và hỏi: “Chào đạo huynh, anh đang xem gì thế?”

Người đó nhìn Ngô Bình, nói: “Chắc người anh em mới đến nên không biết tình hình ở đây đúng không? Hồ này rất đặc biệt, nước trong hồ là Nhược Thủy, bất cứ thứ gì rơi vào cũng đều bị nhấn chìm. Có điều, trong lòng hồ Nhược Thủy có rất nhiều loại cá sinh sống, thịt của những loại cá này đều rất ngon, ăn chúng sẽ rất có ích cho việc tu hành. Chúng tôi không thể xuống nước bắt cá, chỉ đành ở bên hồ chờ thời, một khi nhìn thấy có cá lên bờ thì dùng cần trúc đánh ngất bọn chúng”.

Ngô Bình cười, nói: “Rất nhiều người tập trung quanh hồ, vậy cũng đâu bắt được mấy con đâu”.

“Đúng vậy, cả ngày trời rồi mà tôi còn chưa thấy được cái vảy cá nữa”.

Ngô Bình: “Dù là Nhược Thủy thì chỉ cần nín thở khi xuống. đó là được, sao không có ai xuống đó?”

Người đó lắc đầu: “Trong hồ có một con giao long hung ác, ai mà dám xuống? Trước đây, vì chưa biết rõ sự tình nên đã có không ít người bị ăn thịt”.

Ngô Bình nghe nói linh ngư thơm ngon thì cũng thấy hơi động lòng, anh lấy một sợi dây câu ra, cột lưỡi câu vào một đầu rồi vung nhẹ ra, nội lực truyền lên dây câu, làm dây lập tức rơi vào trong hồ nước.

Dây câu trong tay anh dài một hai trăm mét, dây câu như có mắt, tìm kiếm linh ngư bên dưới. Anh nhanh chóng phát hiện ra một con cá vừa to vừa béo, móc câu móc ngay vào miệng con cá. Ngay lập tức, anh kéo dây câu lên, con cá lớn liền bay ra khỏi mặt nước rồi rơi thẳng vào tay anh.

Con cá đó ít nhất cũng được năm ký, những người xung quanh đều thấy ghen tị. Một người bước qua, hỏi: “Này anh bạn, anh có bán con cá đó không?”

Ngô Bình thấy có người mua cá thì hỏi: “Anh trả bao nhiêu tiền?”

Mặt Ngô Bình không cảm xúc, lúc nấy anh có nghe mấy người đó nói chuyện với nhau và có nhắc đến việc đây là hồ vô chủ, nhưng lúc này lại có người cậy người đông, lừa tiền của người khác. Người trước đó cũng vậy, hai người trước mặt anh cũng vậy.

“Tại sao tôi không được bät?”, Ngô Bình lạnh lùng đáp.

Tên râu ria hung dữ đáp: “Bỏ cá xuống và nộp thêm một vạn tiền phạt, nếu không thì anh đừng mong rời khỏi đây”.

Ngô Bình bật cười, hỏi: “Chỉ dựa vào hai người các anh sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.