Chương trước
Chương sau
Đỉnh Linh Vân có phong cảnh đẹp và diện tích khá rộng, Ngô Bình đặt đan lâu của mình trên một mảnh đất bằng phẳng trên đỉnh núi và mời Minh Thiên và những người khác. cũng mở cửa hàng ở đây.

'Tất nhiên, để phân biệt với Ngô Bình, Minh Thiên và những người khác đã cố ý đặt cửa hàng trên sườn đồi. Mặc dù vậy, lưu lượng khách hàng của họ cũng tăng đột biến, hơn hàng chục lần so với trước đây!

Cửa hàng của Ngô Bình đã được chuyển lên núi, nơi này lớn hơn và có thể chứa nhiều người. Vì lý do này, Ngô Bình cũng đã mở rộng quy mô của cửa hàng nhiều lần, đồng thời lấy ra một tòa nhà lớn hơn tòa đan lâu ban đầu gấp mười lần, đặt nó trên đỉnh núi và bố trí một số tòa nhà nhỏ xung quanh nó làm địa điểm cho khách uống trà.

Tòa nhà chính có ba tầng, mỗi tầng rộng tới vài nghìn mét vuông. Nhưng dù vậy, nơi đây vẫn đông nghịt người, chỉ Ninh Chức Tuyết và Hồ Tông Linh không đủ để duy trì trật tự ở đây.

Lúc này, một nhóm người mặc đồng phục của đệ tử Ngạo Thế Đan Tông bước vào, họ lần lượt hành lễ với Ngô Bình: "Ngô đan sư, chúng tôi đến đây theo lệnh của trưởng lão, xin Ngô đan sư cứ ra lệnh cho chúng tôi”.

Ngô Bình biết đó là do tông môn của anh biết anh đã có chỗ đứng ở đây nên đặc biệt phái người tới giúp đỡ. Anh gật đầu: "Vậy thì cảm ơn mọi người".

Khi có nhiều người hơn, trật tự được bảo đảm. Lúc này, trong đám người có người nói lớn: "Ngô đan sư, không biết hôm nay đan sư có đan dược mới cho chúng tôi mở rộng tầm mắt không?”

Ngô Bình cười nói: "Hôm nay có đan dược mới".

Sau đó, anh lấy ra viên Tiểu Vô Tương Đan rồi sai người đặt nó ở vị trí dễ thấy hơn. Đan dược vừa ra, mọi người lần lượt vây quanh, trong đó có rất nhiều đan sư cũng tới xem náo nhiệt.

"Đây là... loại đan dược xếp thứ sáu mươi trong bảng xếp. hạng linh đan: Tiểu Vô Tương Đan!" có người tinh mắt lập tức nhận ra.

"Lại còn là đan cực phẩm! Thật đáng kinh ngạc, nếu có thể luyện chế Tiểu Vô Tương Đan đến cực phẩm, Ngô đan sư trình độ có lẽ không thua kém đan sư Tử Đỉnh cấp năm!"

"Nếu không thì làm sao họ lại mời Ngô đan sư lên ngọn núi này? Mọi người đều biết, có thể độc chiếm một ngọn núi, trình độ luyện đan ít nhất phải đạt tới trình độ đan sư Tử Đỉnh cấp năm. Điều này cho thấy, Ngô đan sư còn có trình độ cao hơn cả đan sư Tử Đỉnh cấp năm ấy chứi"

Lúc này, Ngô Bình lấy ra một số đan dược mà anh đã luyện chế và nói: "Tôi đã hoàn thành một số đơn đặt hàng ngày hôm qua, xin vui lòng đến và nhận đan dược khi được gọi tên".

Mọi người nhìn thấy đan dược mà Ngô Bình lấy ra đều là đan dược cấp năm, cấp sáu thậm chí là cấp tám thì không khỏi ghen tị, không ít người vội vàng chạy tới đặt hàng thêm ngay lập tức.

Ngô Bình: "Xin lỗi mọi người, đơn đặt hàng quá nhiều nên chúng tôi tạm thời không nhận đơn đặt hàng nữa, nếu cần thì mời mọi người ngày mai quay lại".

Lúc này, trên một tảng đá lớn bên ngoài đan lâu, một già một trẻ nhìn biển người, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng ganh ty.

Ông già mặc một chiếc áo choàng sặc sỡ hoa lá, tóc thắt thành bím lớn và có một dải ruy băng đỏ quanh eo. Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo choàng màu vàng, mái tóc húi cua, đôi mắt mảnh và dài.

Ông già nói: "Con nhìn xem, cậu ta cũng không lớn hơn con mấy tuổi, vậy mà đã lợi hại như vậy."

Cậu thiếu niên: "Cũng chưa chắc đã lợi hại hơn con đâu. Sư phụ, con không vừa mắt anh ta, con muốn tới gặp anh ta So tài”.

Ông già liếc mắt nhìn cậu thiếu niên: "Con chắc chứ? Người này có trình độ luyện đan không tồi. Nếu con chịu thiệt, ta cũng không giúp được con".

Người thanh niên cười "he he" và nói: "Sư phụ nhìn thấy đồ đệ thua bao giờ chưa?"


“Đan sư Tử Đỉnh cấp sáu!” mọi người cả kinh kêu lên. Luyện đan sư Tử Đỉnh cấp sáu rất ít, nhưng người này vẫn là một cậu thiếu niên! Mới là một thiếu niên đã đạt được thành tích như vậy thì khi lớn lên sẽ còn thế nào nữa?

Ngô Bình cũng nhìn về phía cậu thiếu niên. Đây là địa bàn của anh, bị người khác tới khiêu chiến, anh đương nhiên không thể lùi bước nên thản nhiên nói: "Nếu như cậu muốn so tài cùng tôi thì đương nhiên là được, nhưng không biết cậu muốn tỷ thí gì?"

Cậu thiếu niên cười nói: "Mỗi vòng, mỗi người lấy ra một viên đan dược để thử thách đối phương luyện chế. Cho đến khi một bên luyện chế không được, hoặc là luyện ra đan dược. có phẩm chất không bằng đan dược của đối phương thì thôi”.

Ngô Bình gật đầu: "Luật chơi như vậy là công bằng".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.