Ninh Chức Tuyết cũng sầu thay Ngô Bình: “Vậy thì phải làm sao?”
Mắt Ngô Bình bỗng lóe sáng nói: “Nếu là thịt thì có thể dùng làm phân bón, sau này tôi có thể dùng nó để nuôi một lô dược liệu, để mỗi loại dược liệu hấp thụ một loại dược lực. Như thế có thể lấy được tất cả dược lực, sẽ không lãng phí”.
Ninh Chức Tuyết vỗ tay nói: “Cách hay đấy, anh Ngô thông minh quá”.
Lấy được bảo bối như vậy rồi, Ngô Bình cũng không muốn hái thêm gì nữa, cười nói: “Chức Tuyết, chúng ta đi lên thôi”.
Ninh Chức Tuyết gật đầu: “Ừ”.
Hai người đang chuẩn bị về thì đột nhiên có một quả cầu sấm chớp phát sáng xuất hiện giữa không trung cách mặt đất hơn một trăm mét, nhanh chóng ngưng tụ ở bên ngoài mặt đất, có một bóng người bỗng xuất hiện ở bên trong, người đó toát ra khí tức đáng sợ.
Ngô Bình khá ngạc nhiên, túm lấy Ninh Chức Tuyết thấp giọng nói: “Đi thôi”.
Anh toàn lực sử dụng thuật độn, hai người biến mất trong chớp nhoáng. Khoảng nửa phút sau, quả cầu sấm chớp đó biến thành một luồng sương mù ánh sáng trắng, nó tản đi, một cánh cửa xuất hiện giữa không trung, cánh cửa mở ra, vài tu sĩ bước ra từ bên trong.
Một tu sĩ trung niên trong đó mặc đạo y Bát Quái, ánh mắt lạnh lùng, nhìn lướt qua mặt đất, sau đó cau mày nói: “Lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657257/chuong-5403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.