Chương trước
Chương sau
Sau khi chào tạm biệt Trần Thánh Uy, Ngô Bình và Liễu Tam Tương quay về Thái Chân Môn.  

 

Vườn thuốc có vẻ như vẫn vậy, chó đen vẫn nằm đó, Băng Ngọc thì quét sân, chốc chốc lại nói chuyện vài câu với Hắc Tướng.  

 

Ngô Bình và Liễu Tam Tương bước vào, Hắc Tướng liền biến thành hình người, chạy nhanh qua, nói: “Chủ nhân, anh về rồi à?”  

 

Ngô Bình ừ một tiếng rồi hỏi: “Mọi người gần đây khỏe không?”  

 

Băng Ngọc cười, đáp: “Công tử, mọi thứ đều ổn”.  

 

Ngô Bình: “Lát nữa tôi phải đến động Thái Chân, nếu có người đến tìm tôi thì mọi người cứ nói với ông ấy một tiếng”.  

 



Thời gian cấp bách, anh cũng không đến gặp chưởng môn và sư phụ mà đến động Thái Chân trước.  

 

Lần trước anh vào được tầng thứ sáu của động Thái Chân, đạt được cảnh giới bí ẩn giữa bí cảnh tầng bảy và tầng tám. Vốn dĩ anh định vào tầng bảy của động Thái Chân, kết quả Uyển Nhi nói với anh phải có tu vi cảnh giới Bí Anh mới vào được, thế là mãi đến giờ anh mới đến lại động Thái Chân.  

 

Anh nhanh chóng đến tầng sáu của động Thái Chân, giọng của Uyển Nhi lại vang lên: “Công tử, chúc mừng người đã quay về, công tử đã là tu sĩ cảnh giới Bí Anh, có thể đến tầng bảy rồi”.  

 

Ngô Bình: “Uyển Nhi, tầng bảy có gì?”  

 

Uyển Nhi: “Tầng bảy có một báu vật là Chân Hư Đỉnh, còn có bí pháp vô thượng tu luyện Bí Thần tên là Chí Tôn Thần Pháp”.  

 

Mắt Ngô Bình sáng lên, anh nói: “Tôi nhớ cô từng nói Thái Chân đại đế vào đến tầng bảy rồi, ông ấy từng tu luyện Chí Tôn Thần Pháp chưa?”  

 

Uyển Nhi: “Chưa. Trước đây căn cơ của ông ấy yếu hơn một chút nên chưa từng luyện Chí Tôn Thần Pháp này”.  

 

Ngô Bình gật đầu, mục đích anh đến lần này là vì Chí Tôn Thần Pháp, có được nó thì anh sẽ có thể tu luyện Bí Anh thành Bí Thần mạnh mẽ, không chừng anh còn có thể ngưng tụ được Chí Tôn Bí Thần.

Những bảo bối mà Ngô Bình có được trước đây đều có giá trị rất cao, thế nên anh hỏi thăm về Chân Hư Đỉnh.  

 

“Uyển Nhi, Chân Hư Đỉnh dùng để làm gì?”  

 

Uyển Nhi: “Đỉnh này có thể biến hư thành thật, giấu thật vào trong ảo”.  

 

Ngô Bình giật mình: “Hóa hư thành thật sao? Vậy chẳng phải nó có thể biến tất cả những gì đang nghĩ đến trong đầu thành thật sao?”  

 

Uyển Nhi: “Không sai, chỉ cần năng lực của anh đủ mạnh thì sẽ có thể dùng nó tạo ra tất cả những thứ mà anh có thể tưởng tượng ra trong đầu”.  

 

Ngô Bình: “Bùa chú và pháp khí cũng được sao?”  

 

Uyển Nhi: “Thiên địa vạn vật đều có thể tạo ra. Có điều quá trình biến hư thành thật sẽ tiêu tốn năng lượng cực kỳ lớn. Thứ được tạo ra càng cao cấp thì năng lượng tiêu hao cũng càng nhiều”.  


 

Ngô Bình cười, nói: “Đấy là một bảo bối hiếm có, vậy còn giấu thật vào trong hư là gì?”  

 

Uyển Nhi: “Giấu thật vào trong hư tức là biến vật thật thành vật ảo rồi giấu vào trong đỉnh. Chỉ cần thực lực của anh đủ mạnh thì chiếc đỉnh này có thể giấu được cả sông núi nhật nguyệt, chứa được cả thiên địa càn khôn”.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.