Phía trước là một dãy núi kéo dài hơn ba trăm dặm, nằm trong địa bàn của Bàn Võ Môn. Khi đến chân núi, Ngô Bình lập tức ẩn thân, sau đó mở Đại Thiên Dược Điển ra bắt đầu tìm linh dược.
Rất nhanh, sách thuốc đã hiện ra, chỗ cách anh hơn một trăm dặm có một điểm sáng màu tím, dường như bắt mắt hơn Không Duy Tiên Thụ mà anh tìm được trước đây. Lẽ nào linh dược này là linh dược cấp mười lăm mạnh hơn?
Hồ Tông Linh rất ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Đây là Đại Thiên Dược Điển sao? Công tử đúng là may mắn, thế mà lại có được bảo vật quan trọng như vậy”.
Ngô Bình: “Hồ Tông Linh, Ngạo Thế Đan Tông có linh dược cấp mười lăm không?”
Hồ Tông Linh nói: “Có, chắc chắn có, nhưng người ở cấp bậc như tôi không thể tiếp xúc được. Nhưng dù cho có thì cũng cực kỳ ít, có thể chỉ có hai ba cây thôi”.
Ngô Bình nói: “Ừ, vậy tôi càng không thể bỏ lỡ cây thuốc này được”.
Chẳng mấy chốc anh xuất hiện ở vị trí của điểm sáng màu tím, sau đó bắt đầu tìm kiếm. Thế nhưng anh vẫn còn chưa tìm được thì có một bàn tay vươn ra từ dưới đất rồi kéo anh vào sâu trong lòng đất.
Anh càng lúc càng lún sâu vào trong lòng đất, áp lực xung quanh ngày một lớn, dần dần anh cũng không thở nổi, lập tức lớn tiếng nói: “Tiền bối, ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657222/chuong-5368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.