Gã này cười khẩy: “Không cần biết anh có phải mua bằng tiền hay không, quy tắc ở nơi này là không được chen hàng. Anh quay về xếp hàng lại đi”.
Ngô Bình biết mình bị người ta chơi khăm, bèn bảo: “Nói thẳng đi, cần bao nhiêu tiền?”
Gã này mỉm cười, tỏ vẻ “anh biết điều đấy”, đoạn giơ lòng bàn tay ra: “Đưa thêm một trăm nữa, tôi cho anh vào trong”.
Ngô Bình lấy ra một trăm tiền tiên, đập vào lòng bàn tay gã. Cú đập này khiến gã lấy tiền tê dại cả người, chỉ biết đứng im tại chỗ. Sau khi Ngô Bình rời đi khoảng nửa phút, cơ thể gã bỗng nhiên phồng to rồi “bùm” một tiếng, nổ thành một màn sương máu!
Ngô Bình tiến vào tầng một, phát hiện ánh sáng trong này rất tối, trước mỗi quầy hàng đều thắp một ngọn đèn không mấy sáng sủa.
Người ở tầng một rất nhiều. Có nhiều quầy hàng, trước mỗi quầy đều có không ít người đang đứng. Anh nhìn kỹ hơn, thấy một số hàng hoá được quầy hàng bày biện thật sự là dược liệu của vũ trụ chính. Tất nhiên, đa số chỉ là cỏ bình thường của vũ trụ chính, không tính là dược liệu.
Anh đi đến trước một quầy hàng, thấy tất cả cỏ dại từ vũ trụ chính đều được đặt trên đó. Song cỏ dại ở đây cũng toả ra khí tức mãnh liệt, tạo cho người ta cảm giác “linh khí rất mạnh”. Dân địa phương rất khó phân biệt đây là cỏ hay là thuốc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657191/chuong-5337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.