Chương trước
Chương sau
 Đạo cô: “Chắc nơi này cũng giống thế tục của vũ trụ chính, nhưng nếu đi tiếp thì cứ cách một nghìn mét sẽ lại có thêm một duy độ, không phải ai cũng đi được đâu”.  

 

Ngô Bình: “Các cô cũng không đi được à?”  

 

Đạo cô: “Chúng tôi đi rồi, cũng thập tử nhất sinh đấy, rất khó sống sót trở về”.  

 

Ngô Bình nghe xong thì gật gù: “Cảm ơn tiên tử đã nhắc nhở, tôi sẽ cố không đi xuống quá ba nghìn mét”.  

 

Đúng lúc này, tảng đá nửa trong suốt ở giữa đám đông chợt loé lên tia sáng chói mắt, bề mặt của nó cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.  

 

Ngay sau đó, cả sáu người kia cùng bổ nhào về phía nó.  

 

Ngô Bình nhìn thấy đạo cô xinh đẹp thì cũng muốn giành, vì thế cũng nhào theo. Anh vốn ở gần, tốc độ lại nhanh nên đã là người đầu tiên đến gần tảng đá.  



 

Lúc này, tảng đá đã nổ tung, một trái tim như thuỷ tinh vẫn đang đập thình thịch bay ra, Ngô Bình bắt lấy trái tim ấy rồi chuồn mất.  

 

Ngoài đạo cô ra thì ai cũng cất giọng chửi bới rồi vội vàng đuổi theo, nhưng Ngô Bình đã biến mất dạng rồi.  

 

Đạo cô ngây người nhìn mọi người cứ thế biến mất dần, một lát sau, cô ấy thở dài rồi định quay người bỏ đi.  

 

“Tiên tử”.  

 

Đột nhiên, có giọng nói của Ngô Bình vang lên sau lưng cô ấy.  

 

Đạo cô ngoảnh lại thì thấy tay phải Ngô Bình đang cầm trái tim thuỷ tinh rồi đưa cho mình.  

 

Cô ấy ngẩn ra hỏi: “Anh tặng tôi à?”  

 

Ngô Bình: “Tôi thấy tiên tử rất coi trọng nó nên đã giành giúp tiên tử”.  

 

Đạo cô vừa mừng vừa bất ngờ: “Công tử, đây là trái tim thiên địa, là bảo bối vô thượng chỉ Thiên Khanh mới có thể sinh ra được. Giờ anh tặng tôi làm tôi không biết phải nghĩ thế nào”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tiên tử đừng khách sáo, cô không nói thì tôi cũng chẳng biết nó là cái gì”.  

 

Đạo cô: “Công tử, tôi là Ninh Chức Tuyết, cả đời này tôi sẽ không quên ân đức của công tử”.  

 

Ngô Bình: “Ninh tiên tử đừng khách sáo, nếu đây đã là bảo bối thì tại sao chỉ có mấy người tranh giành?”  

 

Ninh Chức Tuyết: “Muốn thấy nó thì phải có duyên, chúng tôi cũng tình cờ gặp thôi, chứ không phải có thông tin từ trước”.  

 

Ngô Bình nhìn quanh rồi nói: “Tôi đã lừa họ đi hết rồi, nhưng khéo lát lại quay lại đấy. Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, nếu tiên tử không vội thì có thể đến chỗ tôi ngồi uống trà”.  

 

Ninh Chức Tuyết có ấn tượng rất tốt với Ngô Bình nên gật đầu nói: “Vậy phiền công tử rồi”.  

 

Hai người quay lại rìa Thiên Khanh, sau đó tới vườn thuốc của Thái Chân Môn.  


 

Ngô Bình: “Ừ, tôi biết một chút về luyện đan”.  

 

Ninh Chức Tuyết sáng mắt lên: “Công tử là thầy luyện đan ư? Tốt quá, không biết có thể luyện chế dược liệu của vũ trụ chính không?” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.