Đạo cô: “Chắc nơi này cũng giống thế tục của vũ trụ chính, nhưng nếu đi tiếp thì cứ cách một nghìn mét sẽ lại có thêm một duy độ, không phải ai cũng đi được đâu”.
Ngô Bình: “Các cô cũng không đi được à?”
Đạo cô: “Chúng tôi đi rồi, cũng thập tử nhất sinh đấy, rất khó sống sót trở về”.
Ngô Bình nghe xong thì gật gù: “Cảm ơn tiên tử đã nhắc nhở, tôi sẽ cố không đi xuống quá ba nghìn mét”.
Đúng lúc này, tảng đá nửa trong suốt ở giữa đám đông chợt loé lên tia sáng chói mắt, bề mặt của nó cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Ngay sau đó, cả sáu người kia cùng bổ nhào về phía nó.
Ngô Bình nhìn thấy đạo cô xinh đẹp thì cũng muốn giành, vì thế cũng nhào theo. Anh vốn ở gần, tốc độ lại nhanh nên đã là người đầu tiên đến gần tảng đá.
Lúc này, tảng đá đã nổ tung, một trái tim như thuỷ tinh vẫn đang đập thình thịch bay ra, Ngô Bình bắt lấy trái tim ấy rồi chuồn mất.
Ngoài đạo cô ra thì ai cũng cất giọng chửi bới rồi vội vàng đuổi theo, nhưng Ngô Bình đã biến mất dạng rồi.
Đạo cô ngây người nhìn mọi người cứ thế biến mất dần, một lát sau, cô ấy thở dài rồi định quay người bỏ đi.
“Tiên tử”.
Đột nhiên, có giọng nói của Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657176/chuong-5322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.