Chương trước
Chương sau
 Ngô Bình chỉ vào một đệ tử nói: “Anh đi gọi La Đạo Quang và Từ Bắc Thu đến đây”.  

 

Đệ tử này sửng sốt nhưng vẫn chắp tay lại nói: “Vâng”, sau đó xoay người chạy đi gọi người.  

 

Lúc này Hắc Tướng nói: “La Đạo Quang và Từ Bắc Thu này rất có tiếng tăm, sư phụ của chúng đều là trưởng lão của Thái Chân Môn”.  

 

Ngô Bình: “Thế nên họ mới bắt nạt, chèn ép người khác?”  

 

Hắc Tướng: “Chuyện này thì nhiều lắm, chỉ cần không làm gì quá đáng thì bên trên thường sẽ mặc kệ”.  

 

Ngô Bình: “Anh có biết giới hạn của từ không quá đáng là gì không?”  



 

Hắc Tướng suy nghĩ rồi nói: “Hình như không có giới hạn”.  

 

Ngô Bình: “Vậy thì hôm nay tôi sẽ vẽ một đường giới hạn cho họ”.  

 

Vài phút sau, hai tu sĩ đáp xuống trước cổng vườn thuốc, cả hai người này đều tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo nhưng dù sao Ngô Bình cũng là cường giả từng đánh Tiên Lôi, nên họ vẫn có thái độ lịch sự với anh, đồng thời trước đến trước chào, gọi một tiếng “Ngô sư huynh”.  

 

Sau đó, ánh mắt họ đổ dồn về phía Trương Tuấn. Mặc dù Trương Tuấn rất sợ nhưng cũng lấy hết can đảm lớn tiếng nói: “Sư huynh, là hai người họ đã bắt nạt tôi. Không chỉ cướp mất tài nguyên của tôi mà còn kéo bạn gái của tôi đến nơi không có ai rồi làm nhục”.  

 

Lúc này Trương Tuấn không nói chuyện xảy ra sau đó, lúc này lại bỗng chốc nói ra đều khiến mọi người đều ngạc nhiên. Nếu như thế thì đúng là rất quá đáng.  

 

Nhưng hai người này lại không biến sắc, một người trong đó cười mỉa nói: “Anh nói bọn tôi làm nhục cô ta, có chứng cứ không?”  

 

Trương Tuấn vô cùng kích động, lớn giọng nói: “Cô ấy đã chết rồi! Nhưng tôi tận mắt nhìn thấy chuyện này, tôi có chứng cứ”.  

 

Lúc nói câu này, Trương Tuấn khóc như mưa: “Là tôi hèn nhát, tôi vô dụng, rõ ràng nhìn thấy cô ấy bị ức hiếp mà lại không dám bước ra”.  

 

Hai người này tỏ vẻ khinh thường, một người khác nói: “Anh là một tên vô dụng, thứ vô dụng như anh sống có ích gì chứ, còn tu tiên, chứng quả nữa cơ ạ? Chi bằng đi chết đi thì hơn”.  

 

Trương Tuấn nghiến răng nghiến lợi: “Tôi sống là muốn thấy các người bị trừng phạt đấy”.  

 

“Trừng phạt?”, hai người nhìn nhau người, sau đó đều lắc đầu.  

 

“Ai trừng phạt bọn tôi được, là anh hay là ông cha địa chủ đó của anh?”, một người trong đó cười hỏi.  

 

Ngô Bình nãy giờ không lên tiếng, mãi đến lúc này mới hỏi Trương Tuấn: “Bạn gái của anh từng bị họ làm nhục?”  

 

Trương Tuấn gật đầu: “Là bọn họ! Chuyện xảy ra vào một tháng trước, tôi vì tu luyện nên đã dùng hết một nửa tài nguyên mà môn phái đưa cho nhưng họ lại chê ít, còn nói sẽ dạy cho tôi một bài học rồi đánh tôi thành tàn phế. Lan Tâm lo lắng cho an nguy của tôi nên đã đến tìm họ cầu xin. Ai mà ngờ hai tên cầm thú này lại làm nhục cô ấy”.  

 

Ngô Bình vô cùng bình tĩnh, anh nhìn La Đạo Quang và Từ Bắc Thu: “Có chuyện này không?”  

 

La Đạo Quang ho một tiếng nói: “Ngô sư huynh, mọi chuyện đều do anh ta bịa ra, hai bọn tôi sao có thể làm ra chuyện này được chứ”.  

 

Ngô Bình: “Nếu hai vị đã làm chuyện này, cứ thừa nhận, tôi sẽ tha chết cho hai người. Nhưng nếu làm mà không nhận, tôi chỉ có thể giải quyết chuyện này theo nội quy”.  




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.