Hiện trường lập tức yên tĩnh lại, Ngô Bình thoáng nhìn ‘Mã sư đệ’ này, hỏi: “Anh bị thương ở đâu?”
Mã sư đệ kéo áo ra, trên ngực anh ta có một chưởng ấn màu đen pha chút xanh lam, mặc dù đã nhạt màu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, lúc đó anh ta bị thương rất nặng.
“Sư huynh nhìn xem, một chưởng này chính là Hoàng sư huynh đánh!”
Hoàng sư huynh lạnh lùng cười: “Là người đều biết, đây là Độc Diễm Chưởng của Thái Chân Môn chúng ta, gần như mỗi một đệ tử đều biết, sao anh có thể kết luận là tôi đánh?”
Mã sư đệ đang định nói gì, Ngô Bình đã xích lại gần quan sát chưởng ấn. Nhìn mấy giây, anh nói: “Chưởng lực này quả thật rất mạnh, mang theo hơi thở của riêng kẻ đánh lén. Mặc dù ai cũng có thể học Độc Diễm Chưởng này, nhưng một khi thi triển ra, sẽ để lại đặc điểm riêng biệt”.
Anh đưa mắt nhìn về phía những người còn lại, hỏi: “Trong các anh ai biết Độc Diễm Chưởng?”
Lập tức có bảy tám người đứng ra: “Sư huynh, tôi biết!”
Ngô Bình gật đầu, chỉ một người trong đó nói: “Anh, tới đánh tôi một chưởng”.
Đệ tử này ngẩn ra, vội vàng xua tay nói: “Tiểu đệ không dám!”
Ngô Bình trừng mắt: “Bảo anh đánh thì anh cứ đánh!”
Người này chỉ có thể kiên trì đi tới, đánh một chưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657168/chuong-5314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.