“Vợ tao đứng trước mặt mày, mày có ngủ được không?”. Cũng có người cười nhạo nó.
Trong lúc mọi người bị dời sức chú ý, Ngô Bình đã hóa thành một cái bóng mờ, dán vào mặt đất nhảy vào tường.
Có mấy tên ngũ quan nhạy cảm, lập tức nhìn xuống mặt đất, nhưng chẳng phát hiện ra gì. Lúc này Đại Dũng lại tiếp tục bọn họ, mắng càng lúc càng khó nghe, có người bắt đầu cầm đá ném nó.
Nhưng Đại Dũng từ nhỏ đã dùng linh dược, đầu óc nhanh nhạy không nói, phản ứng cũng rất linh hoạt, những người này căn bản không đánh trúng.
Lại nói sau khi Ngô Bình đi vào viện, thì thấy một con báo xanh xám bò dưới đất, ánh mắt âm u nhìn anh chằm chằm.
Ngô Bình bỗng chốc đã hiểu ra, con mèo mà Đại Dũng nói, lại là một con báo!
Ngô Bình làm động tác tay tỏ ý im lặng đừng lên tiếng, thấp giọng nói: “Tao là người được Đại Dũng tìm đến cứu chủ nhân của mày, ông ấy đang ở đâu rồi?”
Con báo nghe Ngô Bình nhắc đến Đại Dũng, nó chậm rãi đứng lên đi vào trong phòng, Ngô Bình vội đi theo.
Đến trước cửa phòng, một chân trước của con báo đẩy cửa ra, bên trong là một phòng khách không lớn lắm.
“Đói rồi sao?”, một giọng nói yếu ớt của ông lão vang lên từ căn phòng bên trong.
Ngô Bình lập tức đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657160/chuong-5306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.