Chương trước
Chương sau
 Liễu Tam Tương cười nói: “Sau này tiểu nhân phải phụ tá công tử, chỉ cần công tử có thể tiến bộ thì bí phủ này có là gì đâu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.  

 

Liễu Tam Tương: “Công tử đừng nói thế, người mau mở bí phủ Vô Thượng ra đi, tiểu nhân cũng muốn xem qua trông nó thế nào”.  

 

Liễu Tam Tương đi rồi, Ngô Bình mới mở bí phủ, ngay sau đó anh còn chưa kịp xây dựng gì thì đã phải giữ lấy bảo tháp bằng hai tay.  

 

Bảo tháo biến thành một tia sáng rồi tiến vào trong không gian bí phủ, một tiếng động lớn vang lên, một toà bảo tháp to lớn đã xuất hiện bên trong.  

 

Toà tháp này có chín tầng, mỗi tầng đều có một không gian lớn.  

 

Toà tháp hấp thu rất nhiều năng lượng, bí lực trong người Ngô Bình gần như bị vét sạch, anh như ngọn đèn dầu sắp cạn.  



 

May mà anh hồi phục rất nhanh, chỉ một lát sau, cuối cùng chín tầng bảo tháo đã hiện ra đầy đủ trước mắt anh.  

 

Toà tháp cao chọc thủng trời, bên dưới sâu xuống tận địa ngục, mỗi tầng đều có một không gian rất rộng. Nhưng sức mạnh của Ngô Bình đang có hạn nên chỉ có thể xây nền móng cơ bản, chứ không thể tạo nét tỉ mỉ. Sau này, anh cần nhiều thời gian và công sức để hoàn thiện nó.  

 

Sau đó, Ngô Bình đã mệt nhoài rồi nằm xuống đất nhìn trời, anh cứ nằm như vậy cả nửa tiếng mới đứng dậy được.  

 

Khi anh mở cửa ra thì thấy Liễu Tam Tương đang chờ mình.  

 

Liễu Tam Tương nhìn anh rồi vui mừng nói: “Xem ra công tử thành công rồi”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Toà tháp này khiếp quá, tôi có nền móng vững thế mà cũng không làm lại với nó được. Sau này muốn hoàn thiện bên trong chắc sẽ khó lắm đây”.  

 

Liễu Tam Tương: “Giờ mình đã làm xong bộ khung ngoài rồi thì phần bên trong cứ từ từ thôi, kiểu gì cũng có ngày công tử xây dựng nó hoàn thiện, sau đó công tử sẽ là cường giả số một Bí cảnh, không ai địch lại”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Gì mà quá lên thế!”  

 

Liễu Tam Tương nghiêm túc nói: “Không quá chút nào”.

Sau khi mở bí phủ, Ngô Bình cảm thấy hiệu suất hấp thu bí lực của mình tăng lên gấp mấy lần, anh cũng đã nắm vững bí lực hơn, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn.  

 

Loáng cái, anh đã ở lại tiêu cục nửa tháng. Ngày nào, anh cũng miệt mài hoàn thiện chín tầng bảo tháp, đồng thời cảm nhận nhiều hơn.bí kỹ và pháp thuật  

 

Hôm nay, cuối cùng Hàn Tuyết Kỳ cũng đã củng cố tu vi xong, Ngô Bình cười nói: “Chúc mừng em, nhưng hôm nay anh phải đi rồi”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ thở dài nói: “Em không giữ anh lại, nhưng em mong khi rảnh thì anh có thể về thăm em một chút”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên rồi”.  

 

Sau khi rời khỏi thành Hắc Long, Vương Thế An hỏi: “Giờ đi đâu đây?”  

 

Ngô Bình: “Hồng Nguyệt Nguỵ Cảnh, quay lại Thái Chân Môn để tới Thái Chân Động thử vận may”.  

 

Vương Thế An: “Cho ta đi cùng nhé”.  

 

Vương Thế An chỉ vào mặt mình: “Ông bảo tôi làm tuỳ tùng á? Mắt ông để đâu thế hả? Trông tôi giống tuỳ tùng lắm à?”  

 

Liễu Tam Tương cười mỉa: “Nếu cậu không đồng ý thì đừng đi theo công tử nữa”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.