Chương trước
Chương sau
 Họ nhanh chóng đi tới tiêu cục Uy Hổ, nhưng cổng đã đóng chặt, cờ ở trên cổng cũng biến mất.  

 

Ngô Bình mở cổng ra thì thấy bên trong mọc đầy cỏ dại, rõ ràng đã rất lâu không có ai đến đây.  

 

Lúc này, có một tiêu sư đi từ trong ra, trông thấy nhóm Ngô Bình, người đó mừng rỡ nói: “Tiêu đầu Ngô, cuối cùng mọi người cũng về rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Có chuyện gì vậy? Mọi người đâu hết rồi? Tổng tiêu đầu đâu?”  

 

Tiêu sư đó thở dài nói: “Mọi người đi xong thì tiêu cục lại liên tục làm mất hai chuyến hàng và nợ một khoản lớn. Hơn nữa, do liên tục làm mất hàng nên không còn khách nào thuê bên mình nữa cả, vì thế tổng tiêu đầu đã đóng cửa rồi cho các tiêu sư nghỉ”.  

 

Ngô Bình: “Tổng tiêu đầu đang ở đâu?”  

 

Tiêu sư: “Ở nhà”.  



 

Ngô Bình: “Báo cho tổng tiêu đầu là tôi về rồi”.  

 

Tiêu sư kia vội nói: “Vâng, tôi đi ngay”.  

 

Mã Bảo Thắng hừ lạnh nói: “Tiêu đầu, rõ ràng có người cố tình chơi tiêu cục mình”.  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi đã về thì sẽ làm cho ra lẽ”.  

 

Các tiêu sư quay về tiêu cục, Ngô Bình lệnh cho họ dọn dẹp vệ sinh, đồng thời bảo người treo lại cờ lên cổng.  

 

Không lâu sau, Hàn Tuyết Kỳ đã tới, trông cô ấy rất tiều tuỵ. Tuy nhiều ngày qua gặp rất nhiều khó khăn, nhưng cô ấy không hề nói cho Ngô Bình biết vì sợ ảnh hưởng đến anh.  

 

“Tiêu đầu Ngô”, vành mắt Hàn Tuyết Kỳ đỏ lên.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tổng tiêu cục, chúng tôi về rồi, đã hoàn thành xong nhiệm vụ”.  

 

Nói rồi, anh đưa tiền công cho cô ấy.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Về sau, chúng ta lại mất thêm hai chuyến hàng nữa, giờ đang nợ nần chồng chất”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Có hơn triệu thôi mà, tôi có đây”.  

 

Nói rồi, anh lấy tiếp tiền ra đưa cho Hàn Tuyết Kỳ.  

 

Cô ấy ngẩn ra hỏi: “Anh lấy tiền đâu ra thế?”  

 

Ngô Bình: “Trên đường đi tôi đã giết được khá nhiều giặc cướp nên lấy tiền của họ, đây chỉ là một phần nhỏ thôi”.

Hàn Tuyết Kỳ cười trừ nói: “Lẽ ra tôi cần chia số tiền công này cho mọi người, nhưng nay còn lấy thêm tiền của anh”.  

 

Ngô Bình: “Có gì đâu, lần đi chuyển hàng này, tôi đã có thu hoạch lớn”.  


 

Ngô Bình: “Cùng ngành là oan gia, chắc chắn là do phía ông ta làm. Không sao, chúng ta cứ nhận hàng tiếp, để tôi xem, họ có thể cướp hàng từ tay tôi được không!”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Giờ làm gì còn ai gửi hàng ở chỗ mình nữa”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.