Chương trước
Chương sau
 Mã Bảo Thắng này với sự trợ giúp từ Ngô Bình, đã trở thành cao thủ Bí Cảnh, anh ta suy nghĩ cẩn thận, biết chuyện này nhất định phải gọi Ngô Bình, chỉ có anh mới có thể giải quyết chuyện này.  

 

“Gọi người sao? Cho dù các anh có gọi thiên vương ra, ông đây cũng sẽ không tha cho các anh!”. Một thanh niên trong đám đối phương la mắng, sau lưng anh ta có hai tên tùy tùng Bí Cảnh tầng ba.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cậu bạn, đều đi ra ngoài chơi, hà tất phải nổi giận như vậy, muốn đánh tiêu sư tôi sao?”  

 

Thanh niên kia trừng mắt: “Mẹ kiếp, anh là cái thá gì mà xứng nói chuyện với bổn công tử?”  

 

“Bốp!”  

 

Người này còn chưa nói dứt lời thì Ngô Bình đã đến trước mặt, tát một tát khiến anh ta ngã xuống đất, sau đó dùng chân giẫm vào mặt anh ta hỏi: “Vừa nãy anh mới nói gì, tôi không xứng nói chuyện với anh?”  

 



Hai tên tùy tùng Bí Cảnh lập tức ra tay, nhưng Ngô Bình vung tay, bọn họ đã bị đánh bay đi mấy trượng, chết ngay tại chỗ”.  

 

Người còn lại thấy thực lực Ngô Bình mạnh như vậy, lập tức không dám động đậy gì.  

 

Thanh niên kia vừa sợ vừa kinh ngạc, quát lớn: “Anh biết tôi là ai không?”  

 

Ngô Bình một cước đá gãy chân trái anh ta, anh ta kêu gào thảm thiết, đau đớn chảy mồ hôi lạnh.  

 

Anh lạnh nhạt nói: “Anh là ai, tôi không quan tâm. Anh đánh tiêu sư tôi bị thương thì anh chuẩn bị bồi thường thế nào?”  

 

Thanh niên biết đã gặp phải nhân vật dữ dằn, lập tức không dám cãi cứng, bèn nói: “Anh bạn, có gì thì cứ nói, tôi là người nhà họ Ngân của Thành Bạch Mã”.  

 

Ngô Bình lại tát một tát vào mặt anh ta: “Tôi hỏi anh là ai rồi sao? Tôi hỏi anh bồi thường thế nào”.  

 

Thanh niên vội nói: “Mấy anh em bị thương, mỗi người đền bù mười nghìn Linh Tệ!”  

 

Ngô Bình đạp chân gãy chân phải anh ta, tức giận nói: “Các tiêu sư này, tôi cho mỗi người họ một trăm nghìn Linh Tệ ra ngoài mua vui, mà anh chỉ bồi thường mười nghìn, cho ăn xin sao?”  

 

Thanh niên kia muốn khóc đến nơi, hỏi: “Vậy anh muốn tôi bồi thường bao nhiêu?”  

 

Ngô Bình gãi mũi: “Người bị thương, mỗi người được đền bù một triệu Linh Tệ. Ngoài ra, anh làm bọn tôi mất hứng, lại bồi thường thêm năm triệu”.  

 

Sau đó anh lại hỏi: “Có mấy người bị đánh?”  

 

Mã Bảo Thắng nói: “Tiêu đầu, có bảy người bị thương”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vậy là mười hai triệu Linh Tệ”.  

 

Thanh niên trừng lớn mắt: “Mười hai triệu? Anh bạn, nhà tôi sẽ không bỏ ra số tiền này!”  


 

Người nhà họ Ngân kinh ngạc, một đám người xông ra, người đứng đầu nhìn thấy thanh niên kia bị Ngô Bình lôi đi, tức giận nói: “Anh là ai, thả con tôi ra!”  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Ông là trưởng bối tên khốn này à? Anh ta đánh tiêu sư của tôi bị thương, phải bồi thường mười hai triệu Linh Tệ, tôi đến lấy bồi thường”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.