Cậu thiếu niên sáng mắt lên hỏi: “Tiên sinh, anh thành công rồi ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Cấp bốn thượng phẩm”.
Cậu thiếu niên hít vào một hơi lạnh: “Cấp bốn, còn cực phẩm?”
Cậu thiếu niên này tên là Thanh Quan, Ngô Bình cười nói: “Thanh Quan, sao mà cậu ngạc nhiên thế!”
Thanh Quan hào hứng nói: “Tiên sinh, anh có biết đan dược mà thầy luyện đan giỏi nhất của nhà họ Diệp luyện chế ra ở cấp nào không?”
Ngô Bình: “Không”.
Thanh Quan: “Tôi nghe nói đan dược mà chủ nhà ấy tâm đắc nhất cũng chỉ là cấp bốn hạ phẩm thôi! Viên đan dược tốt nhất mà ông ta luyện chế cũng chỉ là thượng phẩm! Điều này có nghĩa là trình luyện đan của tiên sinh đã hơn gia chủ nhà họ Diệp rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Tại sao lại so tôi với ông ta? Ông ta chỉ là một thầy luyện đan cấp bốn, hơn nữa còn khó mà tiến bộ tiếp được”.
Nghe thấy thế, Thanh Quan ngẩn ra rồi nói: “Thế tiên sinh định làm thầy luyện đan cấp mấy?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là người giỏi nhất trong thiên hạ rồi”.
Thanh Quan chấn động nói: “Tiên sinh giỏi quá!”
Ngô Bình: “Cậu hãy về nghiền ngẫm những kiến thức tôi vừa dạy, giờ đi nghỉ đi!”
“Vâng”, Thanh Quan khom người rồi lui ra ngoài.
Thanh Quan vừa rời khỏi rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657044/chuong-5190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.