Chương trước
Chương sau
Các tiêu sư giận dữ, Ngô Bình nói: “Chúng tôi là tiêu cục nào liên quan gì đến anh, chẳng lẽ anh định cướp của chúng tôi sao?”  

 

Người kia cười ha ha: “Vậy phải xem tâm trạng ông đây, tâm trạng ông đây không tốt, nói cướp thì sẽ cướp đấy!”  

 

Ngô Bình bưng chén trà uống một ngụm, vẻ mặt vẫn vô cảm.  

 

Người này áp sát, nhổ nước bọt vào chén trà của Ngô Bình, lạnh lẽo nói: “Ông đây hỏi anh đấy, các anh là người tiêu cục nào?”  

 

“Phù!”  

 

Ngực người này đột nhiên bị đánh một quyền, sau đó Ngô Bình nắm tóc anh ta đi ra tới cửa, rồi một cước đá bay cả trăm mét, thi thể nặng nề rơi mạnh xuống đất ở phía xa.  

 



Đá chết đối phương, anh lại đi đến bàn đối diện, một chân đá ngã bàn, canh cơm rượu đổ đầy lên đám người, ai ai cũng chửi mắng nhảy dựng lên ra tay với Ngô Bình.  

 

Ngô Bình lao qua đá một cước, thoáng chốc, người của ba bàn đều bị anh đánh ngã dưới đất, người bị thương nhẹ nhất cũng gãy một cánh tay và một chân.  

 

Tất cả mọi người đều đứng dậy, ánh mắt kinh sợ nhìn quái vật này.  

 

Ngô Bình quét mắt nhìn bọn họ, nói: “Bây giờ các anh còn muốn biết tôi là của tiêu cục nào không?”  

 

Không ai dám lên tiếng, thậm chí không ai dám ngẩng đầu, bọn họ chỉ nhìn xuống đất.  

 

Ngô Bình hừ lạnh: “Một đám phế vật, giả vờ là ông này ông kia. Còn dám gây chuyện với tôi nữa, ông đây đánh các ngươi chết hết!”  

 

Anh tiếp tục quay về vị trí của mình, bảo các tiêu sư mau chóng ăn cơm.  

 

An xong, anh nhìn ngựa mà đám người kia cưỡi rất khỏe mạnh, ít nhất là tốt hơn xe của bọn họ rất nhiều, vì vậy cho người cột ngựa của bọn chúng vào xe hàng mình, rồi cho mỗi người chọn một con ngựa.  

 

Người bên trong vẫn còn đang đau đớn rên rỉ, thấy ngựa mình bị lấy đi thì cũng bất lực, mãi đến khi nhóm người Ngô Bình đi xa rồi mới dám mắng mấy câu.  

 

“Tên khốn nạn kia, sao phải kiếm chuyện với cái tên sát tinh này chứ!”. Có người tức giận nói.  

 

“Rốt cuộc người này lai lịch thế nào, thực lực cũng quá kinh khủng. Các anh nói xem, có phải chính anh ta đã cướp mấy dược liệu kia không?”  

 

“Không thể đâu? Bọn họ phải áp hàng, nếu cướp dược liệu, thì dược liệu phải giấu ở đâu?”  

 

“Đám người đó đúng là khả nghi, lập tức quay về tông bẩm báo, cử cao thủ đi điều tra bọn họ!”. Một người trong đó nói.  

 

Đổi ngựa, tốc độ nhóm Ngô Bình nhanh hơn không ít, đến khi trời tối, đã đi thêm được mấy trăm dặm. Lân này, bọn họ trú ở một thôn trang, tìm một nhà dân xin tá túc.  

 

Ban đêm, Ngô Bình bắt đầu lợi dụng rất nhiều dược lực trong thân thể kia, bắt đầu luyện đan. Từ trong cả nghìn loại thuốc kia, anh lấy ra một trăm lẻ sáu loại, lần lượt điều chỉnh, chậm rãi ngưng tụ thành một luồng dược khí trong thân thể.  

 

Đan này, có thể hỗ trợ người Luyện Khí tầng mười, đột phá đến Bí Cảnh cấp một, tên là Nhập Bí Đan.  

 

Trong một buổi tối, anh luyện chế được ba mươi viên Nhập Bí Đan. Lần luyện chế thành công cuối cùng, anh gọi một đại tiêu sư đến trước mặt, đại tiêu sư này, Luyện Khí cấp mười nhiều năm, vẫn không thể đột phá được. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.