Mọi người kinh ngạc, tiêu sư ban nãy hỏi: “Tiêu đầu Ngô, độc gì thế?”
Ngô Bình: “Loại gây mê, khiến người ta mất tri giác, nhưng không gây chết người. Nhưng người chọn loại độc này cũng tốt lành gì đâu vì nó rất khó bị phát hiện”.
Nói đến đây, anh bé giọng: “Giờ bắt chước tôi giả vờ ngất xỉu nhé”.
Dứt lời, người anh mềm ra rồi gục xuống đất.
Những người khác thấy Ngô Bình diễn kính nghiệp quá thì cũng đành học theo rồi rụng như sung. Ngay sau đó, liên tục có tiếng vật nặng rơi xuống, bàn ghế bị đẩy ra, ngoài ra còn có tiếng Hàn Tuyết Kỳ giả vợ sợ hãi hô lên.
“Ha ha…”
Bên ngoài vang lên tiếng cười lớn, một nhóm người mở cửa xông vào.
“Ba tiểu thư, giờ còn ai bảo vệ cô nữa không?”
Hàn Tuyết Kỳ đứng dậy trốn ở cửa sổ rồi tức tối nói: “Các người dám động vào một ngón tay của tôi thì bố tôi sẽ không tha cho các người đâu”.
Người kia cười lạnh: “Đến bố cô còn chưa lo xong cho thân mình thì lo gì cho cô? Người đâu, bắt cô ta lại”, cùng lúc đó, tên kia liếc nhìn nhóm Ngô Bình.
Sau khi tìm thấy Ngô Bình, hắn lập tức đi tới rồi lục pháp khí trên người anh.
Song, hắn vừa động vào người của Ngô Bình thì đã thấy cổ tay mình đau nhói, cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3657001/chuong-5147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.