Thượng Quan Băng Lan: “Anh ấy không mất tích, chỉ là bế quan tu luyện mà thôi. Đợi anh ấy xuất hiện thì đệ tử đứng đầu ở trước mặt anh ấy cũng chẳng là gì cả!”
Trưởng lão nghe xong lập tức lắc đầu: “Con không nghe thì thôi vậy, nhưng con sẽ hối hận”.
Ở bên kia, nhóm người Ngô Bình đáp xuống Huyền Minh Giáo, thì đã nghe thấy tiếng hô hào như sóng rền. Thì ra, các đệ tử Huyền Minh Giáo đã biết tin, lúc này đều tập trung trên các đỉnh núi, vung tay chúc mừng Ngô Bình chiến thắng.
Lúc này dù là đệ tử tinh anh hay là đệ tử chân truyền, thì tất cả mọi người đều xem Ngô Bình như thần linh, vô cùng kính trọng anh.
Ngô Bình thấy vậy, thì vẫy tay đáp lại, mọi người lại hô hào một hồi.
Quay về núi Cô Tú, mấy cô gái đều vui mừng, Vân Thường nói: “Lão gia, kể từ bây giờ, vị trí đệ tử đứng đầu của lão gia không ai có thể lay động được!”
Ngô Bình: “Có phải đệ tử đứng đầu hay không, tôi cũng không quan tâm mấy, chỉ cần có đủ tài nguyên tu hành, thì mọi chuyện không là vấn đề”.
Sau đó anh nói: “Qua mấy ngày nữa, tôi muốn về nhà một chuyến”.
Vân Thường: “Là quay về vũ trụ Chấn Đán sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Dạo này danh tiếng tôi lan truyền quá rộng, rời đi một thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656956/chuong-5102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.