Đệ tử tinh anh nôn ra máu lớn tiếng, run run nói: “Đại sư huynh, tiểu đệ đáng chết, tiểu đệ không biết huynh đã là đệ tử số một, nếu không, chắc chắn sẽ không dám bất kính với huynh như vậy”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Không đánh không quen biết, đều là chuyện nhỏ cả, tôi sẽ không để bụng đâu”.
Hoắc Đình luôn kính sợ các cao thủ, bây giờ hắn biết sự cách biệt của hai bên thì điều chỉnh lại thái độ ngay, xác định rõ vị trí của mình, hắn lập tức nói: “Đại sư huynh, chúng tôi vẫn luôn thiếu một lãnh đạo giống như anh, sự xuất hiện của đại sư huynh là may mắn của các tiểu đệ”.
Ngô Bình nói: “Mặc dù tôi biết anh đang nói lời khách sáo nhưng anh nói đúng, sự xuất hiện của tôi có lợi cho các anh”.
Hoắc Đình: “Tiểu đệ không hề nghi ngờ về chuyện này, đại sư huynh, mời anh ngồi”.
Ngô Bình ngồi lên vị trí tốt nhất, Hoắc Đình thì ngồi bên trái anh, dáng vẻ lắng nghe rất chăm chú.
Ngô Bình đảo mắt nhìn quanh tám đệ tử tinh anh, cười, nói: “Các anh không hổ danh đều là tinh anh của Huyền Minh giáo, tu vi đều rất khá, tư chất cũng rất tốt”.
“Không dám nhận. Tư chất của chúng tôi so với đại sư huynh như hạt ánh sáng so với mặt trời trên cao, cách nhau mười vạn tám ngàn dặm”.
Đám đệ tử tinh anh đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656947/chuong-5093.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.