Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Vậy đi, tôi về với cô, giúp cô giải quyết chuyện này, còn chuyện cưới xin thì tôi từ chối”.
Chu Thiên Mi mừng rỡ: “Tốt quá công tử, chúng ta xuất phát thôi”.
“Không cần gấp, bạn tôi còn ở đây”, nói xong anh quay lại chỗ trọ kêu Phương Phương, sau đó ba người cưỡi trâu trắng và ngựa đi tới nhà Chu Thiên Mi - thành Thanh Mông.
Thành Thanh Mông cách nơi này hơn chín trăm dặm, trâu trắng tốc độ như thần, cùng ngày đã tới nơi.
Vừa vào thành, Ngô Bình phát hiện nơi này rất lớn, còn khá phồn hoa. Vào thành hơn mười phút, họ tới một ngõ nhỏ, nằm cuối ngõ là nhà họ Chu.
Chu Thiên Mi đẩy cửa, trong sân phơi không ít quần áo, một cô gái đang trong phòng bếp, nơi ấy không ngừng truyền ra âm thanh.
Nghe được tiếng đẩy cửa, cô gái vội đứng lên đón khách. Cô ấy mặc áo vải gai, dung mạo tuyệt sắc, Ngô Bình thấy mà ngẩn ngơ.
Cô gái đứng cách Ngô Bình khoảng ba bước, chắp tay bái: “Tiểu nữ Khuynh Thành báo tạ ơn cứu mạng của công tử”.
Ngô Bình vội nâng cô ấy lên: “Cô không cần khách sáo”.
Chu Thiên Mi cười: “Công tử, chị tôi đẹp không?”
Chu Thiên Mi đanh mặt nói: “Thiên Mi, không được vô lễ”.
Ngô Bình cười: “Sao có thể nói là vô lễ! Cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656907/chuong-5053.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.