Ngô Bình: “Ăn ngon không?”
Trâu trắng vừa nhai vừa nói: “Anh muốn hỏi gì?”
Ngô Bình: “Ngươi và thiếu niên kia từng nói chuyện chưa?”
Trâu trắng: “Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, cũng không có gì để nói”.
Ngô Bình: “Mùi hương trên người ngươi chứng tỏ ngươi thường dùng đan dược. Một con trâu mà lại có thể ăn được đan dược, chuyện này rất kỳ lạ”.
Trâu trắng: “Chúng ta nói chuyện, không thể để người khác nghe được”.
Ngô Bình nhìn Phương Phương bên cạnh, nói: “Tôi có thể để cô ấy cách xa chút”.
Phương Phương rất hiểu chuyện, cười nói: “Công tử, tôi đi đến phía trước trước”. Nói xong, cưỡi ngựa đi trước, kéo dãn khoảng cách.
Trâu trắng nói: “Dạ dày tôi có một hồ lô, bên trong có đan dược dùng mãi không hết”.
Ngô Bình trừng lớn mắt: “Đan dược dùng không hết?”
Trâu trắng: “Đúng. Mỗi lần tôi lấy ra một viên thì vài ngày sau sẽ lại xuất hiện một viên”.
Ngô Bình: “Đan dược cùng loại sao?”
Trâu trắng: “Ừ, đan dược cùng loại. Bởi vì tôi dùng quá nhiều, nên đan dược này không còn hiệu quả gì với tôi cả”.
Ngô Bình: “Đan dược có tốt hơn nữa cũng không thể ăn như cơm bữa. Tại sao ngươi không đổi đan dược thành thứ khác?”
Trâu trắng: “Tôi chỉ là một con trâu mà thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656897/chuong-5043.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.