Chương trước
Chương sau
 Ngô Bình hơi khó xử, suy nghĩ một chốc rồi hỏi cô ấy: “Vậy cô có dự tính gì?”  

 

Phương Phương: “Công tử đã cứu Phương Phương, tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa phục vụ công tử để báo đáp công ơn này”.  

 

Ngô Bình suy xét một chốc rồi cười nói: “Cô muốn đi theo tôi cũng được nhưng cũng không cần làm tớ gì cả, sau này cứ gọi tôi một tiếng đại ca là được”.  

 

Phương Phương mừng rỡ: “Đại ca”.  

 

Ngô Bình: “Cả nhà cậu của cô bị hại, chúng ta cứ an táng họ trước đã”.  

 

Phương Phương khẽ gật đầu: “Ừ, nghe theo sự sắp xếp của đại ca”.  



 

Sau đó Phương Phương mời vài người đến xử lý thi thể, bận rộn đến hai ngày.  

 

Trong khoảng thời gian này, Ngô Bình cũng không rảnh rỗi, anh đã là Tôi Thể tầng mười, tiếp theo phải tiếp tục đạt đến cảnh giới luyện khí.  

 

Luyện khí cấp thứ mười vô cùng đơn giản, chỉ là hấp thu linh khí trời đất. Mà việc này hết sức đơn giản với Ngô Bình, anh đều có thể sử dụng linh khí của địa khiếu và thiên khiếu, linh khí của mười hai chủ khiếu.  

 

Thế nên anh dễ dàng hoàn thành luyện khí cấp một, hấp thu linh khí.  

 

Sau khi hấp thu được linh khí, là Linh Khí Hợp Chân.  

 

Linh Khí Hợp Chân là linh khí và nguyên khí trong người hợp thành một, biến thành chân khí. Thật ra đây là quá trình cơ thể luyện hóa linh khí, Linh Khí Hợp Chân cần chậm rãi luyện mới có thể hoàn hảo, bước đầu tiên của Ngô Bình là hợp nhất linh khí địa khiếu và nguyên khí cơ thể, tạo ra loại chân lực đầu tiên.  

 

Luyện hóa linh khí khác nhau sẽ cho ra chân khí khác nhau. Mà chân khí khác nhau lại sẽ tạo ra linh kỹ không giống nhau.  

 

Từ xưa đến nay chưa có ai sở hữu được linh khí mà Ngô Bình hấp thụ, thế nên anh chỉ có thể tự mình sáng tạo ra linh kỹ, không thể học được linh kỹ đã có sẵn.  

 

Lúc này Phương Phương đã an táng người thân của cô ấy xong, hai người tiếp tục đi vào rừng sương độc, chuẩn bị đi vào khu vực trung tâm của khu rừng để thu thập thêm linh dược.

Ra khỏi thành Tà Nguyệt, Ngô Bình và Phương Phương cưỡi ngựa, đi vào rừng sương độc.  

 

Ra khỏi thành thì họ gặp một con đường rộng, dưới đất là lớp thảm thực vật, không mềm cũng không cứng, rất thuận lợi để cưỡi ngựa.  

 

Ngựa chạy rất nhanh, chớp mắt đã chạy hơn trăm dặm. Lúc này, bọn họ nhìn thấy phía trước có một nhóm người, hai bên cãi nhau ỏm tỏi, không ít người đi đường đều đứng lại hóng chuyện.  

 

Ngô Bình và Phương Phương lại gần, chỉ thấy một chiếc xe ngựa lớn ngã ở bên đường, một nhóm người ngồi trên xe ngựa đang chỉ vào một cậu thiếu niên ở trước mặt rồi mắng chửi.  

 

Thiếu niên độ chừng mười lăm tuổi, cưỡi một con trâu màu trắng, vai con trâu này cao chừng hơn ba mét, thân dài bốn mét, là một con vật lớn. Lông nó thuần một màu, mà còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.  


 

Mấy người kia đang nóng người, nghe thấy Ngô Bình nói vậy, lập tức quay sang chỉ vào anh, một người đàn ông để râu đen tức giận nói: “Cậu thì là cái thứ gì, chuyện của chúng tôi, cậu quản được sao?”  

 

“Ầm!”  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.