Chương trước
Chương sau
Con rối giáp đen đi đến trước mặt Ngô Bình rồi quỳ một gối xuống đất, rũ đầu xuống.  

 

Ngô Bình ngẩn ra, nó đang thi lễ với mình?  

 

Ngay khi anh đang khó hiểu thì con rối kia vươn tay, trong lòng bàn tay to lớn có một bức thư.  

 

Anh chần chờ mấy giây rồi giơ tay nhận lấy, mở ra thì bên trong có một đoạn văn, song anh lại không biết chữ đó. Nhưng khi Ngô Bình nhìn thấy nó thì trong đầu lại lập tức hiểu được ý mà nó muốn biểu đạt.  

 

Khi anh hiểu được ý trong bức thư thì con chữ bên trên cũng lập tức biến mất.  

 

Đại khái ý là ông ta là một tu sĩ của chủ thế giới, vì chiếm được một kiện bảo vật mà bị cao thủ đuổi giết chỉ có thể chạy đến vũ trụ Minh Cổ. Ở đây, vết thương cũ của ông ta chợt tái phát, giờ chỉ còn lại thần hồn bất diệt.  



 

Nay, ông ta cần thu một người đệ tử để truyền lại công pháp và tài nguyên tu hành, sau đó cởi trói giúp ông ta.  

 

Sau khi đọc hết thư, Ngô Bình nheo mắt lại, với kinh nghiệm của anh thì đây rất có thể là một âm mưu, có nên đi hay không đây?  

 

Ngô Bình chỉ suy nghĩ một lát rồi vứt bức thư xuống đất, nhàn nhạt nói: "Ngại quá, tôi đau bụng, đi vệ sinh cái đã", anh nói xong bèn cất ngọc rồi rời đi.  

 

Anh đi được mấy bước thì cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức phóng lên cao. Dưới sự bùng nổ của linh lực, tốc độ của Ngô Bình cực kỳ nhanh, thoáng chốc đã bay ra mấy ngàn mét.  

 

Nhưng mà, con rối giáp đen kia còn nhanh hơn. Nó nhảy bật lên, dễ dàng đuổi theo Ngô Bình. Sau đó, nó giơ tay nắm lấy chân phải anh rồi kéo một phát.  

 

Ngô Bình lập tức dừng lại, bắt đầu rơi xuống.  

 

Anh nheo mắt, cơ thể uốn éo, đấm một quyền vào cổ tay nó. Một quyền này, anh đã sử dụng toàn bộ linh khí kết hợp với thủ đoạn võ đạo của mình nên sức công phá cực kỳ khủng bố.  

 

Rắc!  

 

Cổ tay con rối vô cùng chắc chắn kia thế mà lại bị một quyền của anh đánh cho linh kiện bay tứ tung. Ngô Bình cũng vì thế mà thoát khỏi nó, tiếp tục bay về phía bầu trời muốn chạy khỏi địa phương quỷ quái này.  

 

Đúng lúc này, mặt đất bỗng nổ tung, một bàn tay đen ngòm vươn ra, phút chốc đã bắt lấy Ngô Bình. Ngô Bình bị bàn tay kia nắm lấy, xương cốt cả người như cũng bị bẻ gãy, hoàn toàn không có một chút sức chống cự nào.

Bốn ngón tay túm lấy anh, trên ngón cái hiện ra một khuôn mặt người, gầy gò, có để chòm râu dê, hắn cười nhạo nói: “Này nhóc, cậu rất thông minh, không dễ bị lừa chút nào”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Tiền bối, ông là cường giả siêu cấp đến từ vũ trụ chính đó sao?”  

 

Chòm râu dê: “Đúng thế, là tôi”.  

 

Ngô Bình tỏ ra rất bái phục: “Tiền bối, ông có sức mạnh vô địch như vậy chắc chắn là cường giả Đạo Cảnh nhỉ?”  


 

Đối phương “hừ” một tiếng: “Bớt rót mật vào tai tôi đi. Tôi hỏi cậu này, cậu có đồng ý giúp tôi ra khỏi nơi này không?”  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Tiền bối, tu vi của ông cao như thế, ai có thể nhốt ông ở đây được vậy?” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.