Chương trước
Chương sau
 Năm con chó dữ lập tức gầm gừ, giãy giụa khỏi dây thừng muốn xông về phía linh khuyển. Thiếu niên kia cười ha ha đi tới bên cạnh Phương Phương ngồi xuống nói: "Cô nương, cô là người ở đâu thế? Lần này đi ngang qua hay thăm người thân vậy?"  

 

Phương Phương sợ sệt xích lại gần Ngô Bình, cũng không trả lời.  

 

Ngô Bình vỗ bàn nói: "Đừng làm phiền chúng tôi ăn cơm, lăn xa một chút!"  

 

Thiếu niên chính là kẻ hoành hành trong trấn, ngoài cha ra thì không ai dám nói như vậy với cậu ta hết. Thiếu niên giận tím mặt, quát: "Bà mẹ nó, mày chán sống à!"  

 

Đám người hầu đằng sau cậu ta lập tức xông lên định dạy cho Ngô Bình một bài học,  

 

Ngô Bình lại nhàn nhạt bảo: "Đợi đã".  



 

Thiếu niên hô ngừng, cười khẩy hỏi: "Sao, sợ rồi hả?"  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Nơi này là quán ăn của người ta, ra tay ở đây dễ phá hỏng đồ đạc. Nếu cậu muốn đánh nhau thì chúng ta đi ra ngoài đánh".  

 

Thiếu niên hừ một tiếng nói: "Được thôi, trước khi mày chết thì tao sẽ thỏa mãn yêu cầu của mày".  

 

Đám người kéo nhau ra ngoài, Ngô Bình cũng theo sau.  

 

Một đám người đi đến trên đường cái, Ngô Bình liếc bọn họ một cái, nhàn nhạt bảo: “Trước khi đánh, tôi phải giới thiệu một chút. Tôi là đệ tử chân truyền đứng đầu của Huyền Minh Giáo, các người không sợ chết thì cứ thử xem!"  

 

Câu đó vừa được nói ra, thiếu niên đã sợ tới mức run bắn người, khí thế lập tức bay hơi. Trong diện tích mấy ngàn dặm này, ai mà dám chọc vào Huyền Minh Giáo chứ! Cậu ta chẳng qua chỉ là con trai của địa chủ hống hách mà thôi, gặp đệ tử tạp dịch cũng phải gọi một tiếng thừa ngài huống chi là đệ tử chân truyền!  

 

Mày... mày đừng có lừa tao!, thiếu niên có chút sợ hãi, lắp bắp nói.  

 

Ngô Bình lấy huy hiệu của mình ra, lạnh lùng nói: "Mở to mắt chó của các người lên nhìn cho rõ đi!"  

 

Dù thiếu niên có ngu ngốc thì cũng biết được huy hiệu của Huyền Minh Giáo, đúng là đệ tử chân truyền. Cậu ta sợ tới mức "Bịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Tiểu nhân đáng chết, không biết người là Huyền Minh Giáo, mong người tha mạng!"  

 

Ngô Bình lấy ra thân phận của mình là vì muốn khiến thiếu niên kia chuẩn bị cho mình mấy con ngựa tốt, không thì anh đã không rề rà, trực tiếp đánh chết đám ăn hại kia rồi.  

 

Anh nói: "Tôi sẽ không giết cậu. Cậu đi chuẩn bị cho tôi mấy con ngựa tốt, tôi cần dùng".  

 

Thiếu niên nghe vậy lập tức mừng rỡ: "Vâng, vâng, tiểu nhân đi chuẩn bị ngay".  

 

Hai người trở lại quán ăn ăn cơm tiếp, chưa ăn xong thì thiếu niên kia đã dắt bốn con ngựa cao to tới, hai đen hai trắng trông cực kỳ uy phong.  

 

Ngô Bình thấy bốn con ngựa đó thì không khỏi thầm khen một tiếng, nói: "Ngựa này trông được đấy, nhà cậu nuôi à?"  


 

Thiếu niên có chút đắc ý: "Đúng vậy thưa đại nhân, ngựa nhà tôi nổi tiếng xa gần, ngay cả một số đại nhân trong Huyền Minh Giáo cũng tới đây mua".  

 

Ngô Bình gật đầu nói: "Tôi muốn mấy con ngựa này".  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.