Chương trước
Chương sau
 Ngô Bình như có suy nghĩ, chuyện lúc trước anh lo lắng là đúng, rất nhiều người không vui khi anh vào đỉnh Cô Tú.  

 

“Thực lực hiện tại của mình, không cần phải sợ hãi với cấp dưới Thần Thông. Nhưng đệ tử tinh anh đều là cao thủ cảnh giới Thần Thông, mình nhất định phải mau chóng cảnh giới Luyện Khí mới được”. Anh có lòng tin, một khi bước vào luyện Khí Cảnh thì có thể đối đầu với cao thủ cảnh giới Thần Thông.  

 

Dạo dưới núi một vòng, anh lại quay về sân viện, nói với Vân Thường: “Vân Thường, anh chuẩn bị đến rừng rậm sương mù độc một chuyến”.  

 

Vân Thường: “Sư huynh, sao đột nhiên lại muốn đến rừng sương mù độc?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Tu vi hiện tại của anh vẫn chưa cao, dễ bị người khác gài bẫy, vẫn nên ra ngoài tránh một thời gian là tốt nhất. Ngoài ra, anh muốn luyện chế một vài đan dược, đúng lúc đến bên kia tìm dược liệu”.  

 

Vân Thường: “Vậy em đi cùng sư huynh”.  



 

Ngô Bình lắc đầu: “Không cần đâu. Anh đã biết đường đi thế nào rồi, lần này anh tự mình đi là được, em ở lại chuyên tâm tu luyện đi”.  

 

Vân Thường: “Sư huynh, lần này anh tiến vào rừng sương mù độc, có phải muốn đi vào vào trong rừng không?”  

 

Ngô Bình: “Đúng vậy. Linh dược bên ngoài sớm đã bị người ta đào gần hết rồi, muốn có nhiều đan dược tốt hơn thì anh phải đi vào trong”.  

 

Vân Thường: “Nhưng bên trong rất nguy hiểm”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Yên tâm, anh sẽ cẩn thận. Lần này sẽ đem theo lò luyện đan, tu luyện và luyện đan bên đó, cho đến khi đột phá đến cảnh giới Luyện Khí”.  

 

Vân Thường rất hiếu kỳ: “Sư huynh, bây giờ anh cũng có thể dễ dàng tấn công tu sĩ cảnh giới Luyện Khí rồi, đợi sau khi anh luyện khí, chẳng phải có thể thách đấu được cao thủ cảnh giới Thần Thông rồi sao?”  

 

Ngô Bình: “Vân Thường, cách anh tu luyện với thứ mà mọi người tu luyện có điểm khác nhau. Ví dụ bây giờ anh là luyện khiếu, người khác chỉ khai thông được một địa khiếu, còn anh khai thông được bảy mươi hai địa khiếu”.  

 

Vân Thường giật mình: “Khai thông được bảy mươi hai địa khiếu?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cơ thể người có bảy mươi hai địa khiếu, đều có nguyên do cả. Em biết không, bảy mươi hai địa khiếu có thể khai thông bảy mươi hai loại linh lực. Những linh lực này dung hợp làm một, sẽ hình thành một loại linh khí của vũ trụ chính”.  

 

Vân Thường cảm thấy khó tin: “Linh khí của vũ trụ chính! Chẳng trách!”  

 

Ngô Bình: “Sau này anh vẫn sẽ khai thông ba mươi sáu thiên khiếu, anh nghĩ kết quả cũng sẽ như vậy, cũng sẽ dung hợp thành một loại linh khí nào đó của vũ trụ chính”.  

 

Vân Thường xúc động nói: “Sư huynh đúng là thiên tài!”  

 

Ngô Bình: “Vân Thường, sau khi quay về, anh cũng sẽ giúp em khai thông linh khiếu và thiên khiếu, để tu vi em tăng lên thêm”.  

 

Đôi mắt xinh đẹp của Vân Thường sáng lên: “Em cũng có thể khai thông sao?”  

 

Ngô Bình: “Bên phía Cừu Quang Thái, tạm thời anh sẽ không đến thăm hỏi bữa, đợi mọi chuyện ổn định rồi lại nói”.  

 

Ngô Bình nói đi là đi, sau khi chuẩn bị sơ bộ thì anh rời khỏi Minh Huyền Giáo đi mấy đêm liền.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.