Chương trước
Chương sau
 “Sư huynh, trời sắp sáng rồi, nghỉ ngơi một chút đi”.  

 

Ngô Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên trời đã hửng sáng. Tâm trạng anh rất tốt, cười nói: “Vân Thường, quyển đan kinh này quả thật là đồ tốt, nội dung bên trong không chỉ có thể áp dụng cho vũ trụ chính mà còn hữu ích với vũ trụ Đạo Giới”.  

 

Vân Thường cười nói: “Đồ mà trưởng lão Cừu Quang Thái cho thì dĩ nhiên là không tầm thường rồi”.  

 

Ngô Bình lật đến trang kế tiếp, cười nói: “Ở đây có một phương thuốc, không biết anh có thể luyện chế phương thuốc của vũ trụ chính không?”  

 

Vân Thường ghé sát lại nhìn, thấy đan này tên là “Tử Ngọ Ôn Thần Đan”, cần dùng hai mươi bảy loại dược liệu luyện chế, thời gian luyện chế phải là buổi trưa, thời gian uống phải là giờ Tý.  



 

Cô ấy nói: “Sư huynh, nếu đã là phương thuốc của vũ trụ chính thì phải dùng dược liệu của vũ trụ chính mới phải”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, nhưng đạo lý luyện đan đều giống nhau, tôi chỉ cần tìm được hai mươi bảy loại dược liệu tương tự là có thể luyện chế được Tử Ngọ Ôn Thần Đan phiên bản vũ trụ Minh Cổ rồi”.  

 

Vân Thường rất thông minh, cô ấy chớp mắt nói: “Ý của sư huynh là nếu anh có thể luyện chế được đan này ở vũ trụ Minh Cổ thì cũng có thể luyện chế được trong vũ trụ?”  

 

Ngô Bình bật cười, xoa đầu cô ấy: “Ừ, anh làm thế cũng là vì kiểm nghiệm lý thuyết Đan Đạo”.  

 

Vân Thường vô cùng bái phục: “Sư huynh, anh giỏi quá. Sau này chắc chắn anh sẽ được các tu sĩ ở vũ trụ chính xem trọng, không chừng họ còn giao cho anh vị trí tuyển chọn tài nguyên”.  

 

Ngô Bình sửng sốt: “Vị trí tuyển chọn tài nguyên là sao?”  

 

Vân Thường: “Ở một vài vũ trụ cảnh giới Đạo hùng mạnh, thi thoảng sẽ có các tu sĩ của vũ trụ chính tới. Các tu sĩ này sẽ chọn vài người trong vũ trụ cảnh giới Đạo rồi dẫn họ về vũ trụ chính để huấn luyện, đây chính là tuyển chọn tài nguyên”.  

 

Ngô Bình nói: “Xem ra giữa vũ trụ phụ và vũ trụ chính cũng có liên lạc với nhau. Nhưng anh không cần bất kỳ vị trí tuyển chọn gì cả, anh sẽ đến vũ trụ chính bằng chính thực lực của mình”, anh nghĩ trên đời không có bữa ăn nào miễn phí cả, đằng sau đó có thể ẩn chứa những hiểm họa khôn lường.  

 

Vân Thường cười nói: “Ừ, sư huynh đúng có là khả năng này”.  

 

Ngô Bình đứng dậy đi đến trong sân, định thư giãn gân cốt một chút. Anh đã luyện hai lần quyền rồi, mặt trời cũng đã lên cao.  

 

Đang định đi nghỉ ngơi thì có người đến gõ cửa, Trương Toàn vội mở cửa ra. Một tu sĩ trẻ tuổi bước vào, anh ta cười nói: “Tôi là Văn Lương, đến tìm sư đệ”.  

 

Dáng người Văn Lương không cao, vẻ ngoài rất nho nhã, mặc một bộ trường bào màu xám, anh ta cười nói: “Sư đệ, lần trước anh đến mời cậu thì cậu không ở nhà, lần này cuối cùng cũng gặp được”.  

 

Ngô Bình nói: “Không biết sư huynh có gì dặn dò?” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.