Chương trước
Chương sau
 Trên lầu năm vẫn còn chỗ, Ngô Bình và Vân Thường chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Phục vụ đưa thực đơn đến, Ngô Bình chăm chú nhìn vào thực đơn và nói: "Vân Thường, đồ ăn ở đây đắt thật đấy!"  

 

Món ăn rẻ nhất ở đây có giá ba trăm Tinh tệ, món đắt nhất lên tới vài nghìn. Vậy là chỉ gọi vài món là mất mấy chục nghìn Tinh tệ.  

 

Vân Thường: "Không còn cách nào, nơi này chỉ có một nhà hàng như vậy, không có đối thủ cạnh tranh nên mới vậy".  

 

Ngô Bình nghiến răng nói: "Em muốn ăn gì thì cứ gọi nhé!"

Sau khi đánh chết mấy kẻ trong rừng, anh thu được rất nhiều Tinh tệ, cộng thêm tiền bán linh dược được tổng cộng gần một trăm nghìn Tinh tệ.  

 

Vân Thường gọi ba món ăn, Ngô Bình gọi thêm ba món nữa rồi thêm một món canh, tổng cộng tiêu tốn hơn mười hai nghìn Tinh tệ.  

 



Một lúc sau, các món ăn được bưng ra, Ngô Bình nếm thử mùi vị thấy cũng không tệ. Nguyên liệu đều là đồ tươi sống trong rừng, đầu bếp tay nghề cũng tốt.  

 

Hai người nhanh chóng ăn hết mấy món, đang định uống nốt canh thì phía dưới nhà hàng truyền đến tiếng bước chân vội vã, một đám người ở dưới lầu, lớn tiếng quát: "Kẻ nào dám đả thương đệ tử của Vô Ảnh Môn chúng ta? Mau cút ra đây chịu chết đi!"  

 

Ngô Bình nhìn thấy một vài kẻ đã chen hàng trước đó đều ở bên trong, hóa ra họ đều đến từ Vô Ảnh Môn.  

 

Vân Thường có chút lo lắng, nói: "Sư huynh, Vô Ảnh Môn thực lực mặc dù không bằng Huyền Minh Giáo, nhưng cũng là thế lực rất mạnh. Đám người này đông quá, cho nên chúng ta cứ nên chuồn là thượng sách".  

 

Nhìn thoáng qua, Ngô Bình phát hiện ra rằng người mạnh nhất trong số những kẻ đó đang ở cảnh giới luyện Khí, có lẽ là ở tầng thứ tám hoặc thứ chín. Nhưng anh không sợ, một là anh là đệ tử Huyền Minh Giáo, hai là anh chắc chắn đủ mạnh để đánh bại đám người này.  

 

Anh nói: "Đừng sợ, đám rác rưởi này còn chưa uy hiếp được anh”.  

 

Nói xong, anh đứng dậy, nhảy xuống từ cửa sổ. Anh trực tiếp đáp xuống trước mặt đám người này, thản nhiên nói: "Người là do tôi đánh, các ngươi không phục sao?"  

 

Người vừa quát lên là một người đàn ông trung niên có tu vi ở cảnh giới luyện Khí cấp tám, ông ta nhìn Ngô Bình từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Ranh con, cậu là ai?"  

 

Ngô Bình: "Huyền Minh Giáo đệ tử, Ngô Bình”.  

 

"Hừ! Đệ tử Huyền Minh Giáo thì sao? Một trong những người bị cậu đả thương là con trai của trưởng lão Vô Ảnh Môn chúng tôi!"  

 

Ngô Bình cười nói: "Con trai của trưởng lão thật vô dụng, Vô Ảnh Môn của ông quá yếu!"  

 

Người đàn ông trung niên giận dữ: "Cậu quá kiêu ngạo!"  

 

Ngô Bình cau mày: "Đừng nói nhảm nữa, ông không phải muốn đứng ra bênh vực hắn sao? Tôi cho các người một cơ hội, các ngươi cùng xông lên, nếu như tôi thua, tôi sẽ làm theo ý các người. Đương nhiên, nếu các người đánh không lại tôi thì phải dùng tiền chuộc thân, tu vi càng cao, tiền chuộc càng cao”.  

 

Lập tức, nhóm người này xông tới, có người đấm, có người đá, có người vung dao, có người đẩy ngã, có người ôm eo, giữ vai Ngô Bình.  

 

Ngô Bình mặc cho bọn họ vây lấy mình. Sau đó anh lắc vai, Linh Huyết bộc phát khiến cả đám người bị đánh bay xa hơn mười mét.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.