Nhưng vẫn vô dụng, anh vừa định đâm vào chân lần thứ hai thì đột nhiên có một đôi tay trắng như tuyết ôm chặt lấy cổ anh. Đôi mắt xinh đẹp của Vân Thường dường như có một tia sáng kỳ lạ, cô ấy thở khẽ, nhẹ nhàng nói: “Đừng tự làm khổ mình như vậy, tại sao chúng ta không làm việc đó? Cách dễ nhất để giảm bớt sự khó chịu..."
Nói rồi, cô ấy chủ động nhào vào lòng anh.
Ngô Bình đã cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc đó, nhưng bây giờ Vân Thường lại kích thích khiến nó bùng cháy lên dữ dội, tuyến phòng thủ của anh lúc này đã hoàn toàn sụp đổ và chuyện gì đến cũng đã đến.
Hơn một giờ sau, Vân Thường sau khi trải qua màn mây mưa lại càng thêm xinh đẹp. Ngô Bình không khỏi thở dài khi nhìn vết máu nhỏ vương trên bộ quần áo Vân Thường trút bỏ trên mặt đất.
Vân Thường nhào vào trong lồng ngực anh, dịu dàng nói: "Sư huynh, vừa rồi anh thà tự làm đau mình chứ không muốn làm tổn thương em, em rất cảm kích".
Ngô Bình nhìn cô đáp: "Không phải cuối cùng anh vẫn khiến em chịu thiệt thòi đó sao?"
Vân Thường cười đáp: "Cái đó không phải khiến em chịu thiệt, đó là việc hai chúng ta cam tâm tình nguyện".
Ngô Bình gãi gãi mặt và nói: "Khu rừng này rất nguy hiểm, chúng ta phải cẩn thận”.
Vừa dứt lời, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656857/chuong-5003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.