Chương trước
Chương sau
 Anh tìm thấy một chiếc nhẫn trên người hắn, đó là một chiếc nhẫn chứa đồ.  

 

Vân Thường hai mắt sáng lên: "Là pháp bảo trữ đồ!"  

 

Ngô Bình đưa nó cho Vân Thường và nói: "Em giữ nó và giúp anh mang dược liệu nhé”.  

 

Vân Thường sửng sốt: "Sư huynh, pháp khí này rất trân quý, bình thường chỉ có tu sĩ luyện Khí cấp bảy trở lên mới có”.  

 

Ngô Bình: "Anh không cho không, em phải cất đồ giúp anh mà”.  

 

Vân Thường cười nói: "Không sao, từ nay về sau em sẽ làm quản gia của anh”.  



 

Ngô Bình bảo Vân Thường lấy tất cả những vật có giá trị trên người mấy kẻ kia. Trong đó có một chiếc nhẫn trữ đồ và bốn loại linh dược, một linh dược cấp bốn, hai linh dược cấp năm, một linh dược cấp sáu. Có thể thấy linh khuyển này rất có hiệu quả, nếu không bọn họ sẽ không có thu hoạch lớn như vậy.  

 

Ngoài linh dược, bên trong còn có một số đồ dùng hàng ngày.  

 

Ngô Bình cầm lấy dây xích của linh khuyển, linh khuyển rất thông minh, nãy giờ nó chỉ im lặng ngồi sang một bên. Nó từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, nhiệm vụ của nó là tìm kiếm linh dược, ngoài ra nó không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.  

 

Toàn thân con linh khuyển này màu đen tuyền, trừ một chút trắng ở mũi và một chút trắng ở chỏm tai.  

 

Ngô Bình xoa đầu nó nói: "Từ nay về sau đi theo tao, giúp tao tìm linh dược nhé”.  

 

Cả hai tiếp tục tìm kiếm linh dược. Có sự giúp đỡ của linh khuyển, việc tìm kiếm linh dược của Ngô Bình trở nên dễ dàng hơn. Linh khuyển từ nhỏ đã được cho ngửi các loại linh dược khiến năng lực nhận biết linh dược càng mạnh. Nó có thể đứng cách xa trăm dặm mà vẫn ngửi được mùi linh dược.  

 

Tuy nhiên, linh khuyển cũng có một khuyết điểm rất rõ ràng, đó chính là nó không thể nào phán đoán linh dược nào quý giá hơn. Có khi nó lại tìm đến dược liệu thông thường mà bỏ qua linh dược quý.  

 

Bây giờ dưới sự hướng dẫn của Ngô Bình, linh khuyển chỉ ra vị trí của linh dược từ xa. Sau đó Ngô Bình sẽ tự đánh giá xem dược liệu nào quý hơn.  

 

Bằng cách này, chưa tới một giờ, linh khuyển đã hỗ trợ Ngô Bình tìm được bảy loại linh dược cấp hai, bốn loại linh dược cấp năm và một loại linh dược cấp sáu.  

 

Họ càng đi, sương độc trước mặt càng biến hóa. Ngô Bình lại tìm dược liệu, hái lá đưa cho Vân Thường nhai.  

 

Anh cho cả linh khuyển nhai lá cây vì thuốc phòng độc nó uống đã trở nên kém hiệu quả.  

 

Tiến vào khu vực sương độc mới, linh khuyển đột nhiên hưng phấn, dùng hai chân cào đất, giằng dây xích chật vật chạy về phía trước.  

 

Ngô Bình đi theo một hồi, đột nhiên ghìm linh khuyển lại. Anh khịt mũi, nheo mắt nói: "Tam Bạch, mày chỉ ngửi được mùi linh dược, nhưng lại không để ý tới mùi nguy hiểm!"  


 

Ngô Bình: "Loại dược liệu này mùi rất nồng, hẳn là linh dược cao cấp. Nhưng pha trong mùi thuốc lại có một chút mùi tanh, nếu như anh đoán không lầm, hẳn là có sinh vật hung dữ nào đó đang canh giữ linh dược. Chúng ta chỉ cần tới đó, nó lập tức sẽ ăn thịt chúng ta”.  

 

Vân Thường sửng sốt: "Vậy làm sao bây giờ? Không đi nữa sao?" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.