Vân Thường: "Không sao, dù thế nào cũng tốt hơn là đi bộ tới đó”.
Ngô Bình: "Được, vậy ta đi phi thuyền".
Anh đi theo Vân Thường đến địa điểm đưa đón của phi thuyền. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy phi thuyền ở thế giới này. Phi thuyền dài hơn hai mươi mét và rất hẹp, chỉ có thể chở một hàng người ngồi từ trước ra sau.
Chiếc phi thuyền mà họ sắp lên có thể chở mười người, cộng với tài xế là mười một người tất cả.
Ngô Bình ngồi ở vị trí thứ năm từ trước ra sau, Vân Thường ngồi ở phía sau anh.
Một luồng không khí phun ra từ phía sau phi thuyền, sau đó nó đột ngột bay lên không trung. Phía trên đầu hành khách xuất hiện một tấm chắn không khí để ngăn cách không khí không lọt vào trong.
Bay được một lúc, Ngô Bình cảm thấy tai mình buồn buồn, có luồng hơi ấm thổi tới, thì ra là Vân Thường đang thì thầm vào tai anh: “Sư huynh, dã thú trong rừng sương độc không dễ đối phó, để em đi vào với anh”.
Ngô Bình mỉm cười nói: "Em không chuẩn bị đan dược và quần áo bảo hộ mà?”
Vân Thường: "Có thể thuê nó gần khu rừng và giá chỉ bằng một phần năm giá mua”.
Ngô Bình: "Một phần năm cũng đắt, không cần thuê, anh đảm bảo em sẽ không sao”.
Vân Thường mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656850/chuong-4996.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.