Chương trước
Chương sau
 Ngô Bình: "Lệ Hồng, Thần tộc vốn đã muốn đối phó với đế quốc Thiên Võ, nếu như tôi không giải quyết mối nguy ngầm này thì làm sao có thể yên tâm đi ra ngoài?"  

 

Lệ Hồng gật đầu: "Đúng vậy. Thần tộc mạnh nhất trong thiên hạ, nếu như bọn họ muốn đối phó với đế quốc Thiên Võ thì chúng ta khó mà yên ổn. Nhưng Thần tộc cũng không dễ đối phó chút nào".  

 

Ngô Bình: "Nếu ngay cả Thần tộc cũng đối phó không nổi, vậy tôi cũng không cần đi ra ngoài nữa".  

 



Lệ Hồng ngạc nhiên hỏi: "Huyền Bình, anh định sẽ đi đâu?"  

 

"Đi tới một vũ trụ phụ mạnh hơn, sau đó dùng nó làm bàn đạp, cuối cùng tiến vào vũ trụ chính".  

 

Lệ Hồng hỏi: "Vũ trụ mà anh định tới mạnh cỡ nào?"  



 

Ngô Bình: "Vũ trụ phụ mà chúng ta đang sống tương tự với thế giới Linh Đài do Thiên Tiên mở ra, nhưng hầu hết đều chỉ là hư ảo nên có sự khác biệt rất lớn. Ví dụ, vũ trụ Chấn Đán mà chúng ta đang ở là một thế giới tinh thần do tu sĩ cảnh giới Thần Thông mở ra. Trên cảnh giới này còn có cảnh giới Đạo, khoảng cách giữa hai cảnh giới này lớn tới nỗi không thể so sánh được”.  

 

Lệ Hồng: "Vậy anh định đi tới vũ trụ cảnh giới Đạo?"  

 

Ngô Bình gật đầu: "Với thực lực hiện tại, hẳn là tôi có thể chống đỡ để tiến vào vũ trụ cảnh giới Đạo cấp ba".  

 

Lệ Hồng ước ao: "Không biết khi nào tôi mới có thể đến đó".  

 

Ngô Bình cười nói: "Khi tôi có được một nền tảng vững chắc ở đó, tôi sẽ đưa cô đến đó với tôi".  

 

Lệ Hồng mỉm cười đáp: "Nói tới vũ trụ cảnh giới Đạo, tôi có một thứ ở đây có thể hữu ích với anh".  

 

Nói rồi cô lấy trong người ra một miếng ngọc bội, khí tức của nó vô cùng mờ mịt đến mức Ngô Bình cũng không nhìn thấu được.  

 

Anh liếc nhìn vài cái rồi hỏi: "Miếng ngọc bội này thật kỳ lạ".  

 

Lệ Hồng: "Tôi là cô nhi được hiệu trưởng của học viện Vạn Đạo nhận nuôi. Ông ấy nói rằng khi ông ấy nhặt tôi về thì trên người tôi đã có miếng ngọc bội này".  

 

Ngô Bình: "Cho nên ngọc bội này có liên quan đến thân thế của cô?"  

 

Lệ Hồng: "Khi còn nhỏ, tôi thường mơ thấy mình ở trong vũ trụ cảnh giới Đạo và sống cùng gia đình ở đó".  

 

Ngô Bình sửng sốt: "Giấc mơ về vũ trụ Đạo cảnh sao?"  

 

Lệ Hồng gật đầu: "Sau này tôi mới phát hiện, giấc mộng của tôi và miếng ngọc bội này có liên quan đến nhau. Mỗi khi mang nó trên người thì tôi sẽ nằm mơ, khi nó không ở bên người, tôi sẽ không nằm mơ".  

 

Ngô Bình cảm thấy rất băn khoăn, ngọc bội này lại có thể làm cho người ta mơ tới vũ trụ Đạo cảnh là tại vì sao?  

 

Anh thử dùng thần niệm thâm nhập vào ngọc bội, cảm thấy bên trong giống như vực sâu vô tận, vừa tiến vào liền mất đi lý trí. Anh vội vàng thu hồi thần niệm, không dám thử nữa.  




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.