Ngũ quan đều biến dạng, Thường Thiên Sách điên cuồng nôn ra máu tươi, hét lên: “Anh…”
“Bẹp!”
Ngô Bình lại giẫm tiếp, Thường Thiên Sách còn chẳng nói được hết câu.
Anh đá vài cú, Thường Thiên Sách cảm thấy đầu mình sắp vỡ nát rồi, cuống cuồng cầu xin: “Xin Thiên Thánh tha mạng!”
Lục Thiên Tường cũng vội vàng ra mặt nài xin: “Thiên Thánh, Thường Thiên Sách vẫn luôn trấn thủ ác quỷ, xin hãy tha mạng!”
Lúc này Ngô Bình mới ngừng tay, đoạn hỏi: “Bây giờ anh đã biết thực lực của tôi rồi chứ?”
Thường Thiên Sách sắp khóc rồi, cuống cuồng đáp: “Biết rồi ạ. Thực lực của anh hoàn toàn không nằm ở phương diện Thiên Thánh!”
Anh ta nói không sai, nếu chỉ đơn thuần xét về thực lực của Thiên Thánh thì không đáng nói. Điểm đáng sợ của Ngô Bình chính là anh đã lĩnh ngộ được Đại Đạo chí tôn của mình, còn hấp thụ sức mạnh của vũ trụ chính, những thứ này đã giúp lực của Ngô Bình còn khủng khiếp hơn kẻ mạnh kỷ nguyên bình thường.
Ngô Bình lãnh đạm nói: “Niệm tình anh có công trấn quỷ, hôm nay tha cho anh một lần”.
Thường Thiên Sách vội vàng bò dậy, chắp tay với anh, ôm mặt rồi chạy ra ngoài.
Đi được mấy bước, anh ta đột nhiên quay lại, vết thương trên mặt đã hồi phục, chỉ còn rớm máu.
Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656784/chuong-4930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.