Ngô Bình nghiến răng, quyết không khuất phục, vũ trụ trong cơ thể anh bỗng sáng bừng lên. Anh vừa chống chọi lại hiệu ứng tiêu cực này, vừa dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát.
Nhờ đó, anh đã nhìn ra hai mươi bốn hình ảnh này thuộc về một bức ảnh hoàn chỉnh. Nhưng thông tin của bức ảnh này quá phức tạp, nhiều đến nỗi hạt châu không thể ghi lại toàn bộ mà chỉ có thể chia thành hai mươi bốn phần và ghi lại riêng lẻ.
Thế là Ngô Bình bắt đầu ghi lại hai mươi bốn hình ảnh theo trình tự trong vũ trụ của mình. Ghi lại hình đầu tiên còn khá dễ, đến hình thứ hai đã khó hơn nhiều, mà càng về sau lại càng khó.
Khi Ngô Bình ghi đến hình thứ hai mươi hai, tất cả lỗ chân lông của anh đều chảy máu, trong mắt và tai cũng không ngừng có máu thấm ra.
Ngoài cửa, Lục Thiên Tường nhìn thấy cảnh tượng này bèn thở dài, lẩm bẩm nói: “Không biết anh có thể nhìn thấy toàn bộ hay không!”
Cậu trai cũng quay lại, đứng ở đằng sau anh: “Anh ba, liệu anh ta có thành công không?”
Lục Thiên Tường đáp: “Có thể kiên trì lâu như vậy đã là hiếm thấy rồi. Anh chỉ sợ anh ta không biết lượng sức mà thử ghép hình lại”.
Cậu trai cả kinh: “Ghép lại ư? Không thể nào! Tổ tiên từng nói, trừ phi là sự tồn tại của vũ trụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656781/chuong-4927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.