Diệu Thế Cực Đan!
Ngô Bình gật đầu rồi lập tức lấy lò luyện đan ra rồi luyện theo cách của sư tổ đan đạo. Nhưng cách của hai người vẫn có điểm khác biệt, vì thế mang đậm đặc điểm cá nhân của mỗi người.
Khi Ngô Bình luyện gần xong thì quả nhiên có rất nhiều phù văn bay ra từ lò luyện đan, sau đó xếp thành hàng trên không trung rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một viên đan dược như mặt trời nhỏ.
Vì dược lực của nó quá mạnh nên không thể tồn tại quá lâu được, ngay khi luyện xong thì phải uống ngay, không thì sẽ bị giảm tác dụng.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Đan dược bất hủ!”
Nói xong, anh uống viên đan dược vào. Ngay sau đó, từng lỗ chân lông trong người anh đều phát ra tia sáng mãnh liệt, anh như đã biến thành một người phát sáng.
Ngô Bình cảm thấy sức mạnh bị áp chế trong người mình đã được giải phóng, sau đó rèn luyện hình thần của anh cùng sức mạnh của dược lực.
Nửa tiếng sau, ánh sáng biến mất, thực lực của Ngô Bình đã khôi phục được phân nửa, thể chất của anh cũng đã mạnh hơn nhiều.
“Diệu Thế Cực Đan đúng là danh bất hư truyền!” Ngô Bình cảm thán.
Dược Ngũ: “Chúc mừng, anh đã thông qua vòng thi một cách xuất sắc”.
Ngô Bình: “Khảo hạch xong chưa?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656752/chuong-4898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.